1 Loài người bởi người nữ sanh ra, sống tạm ít ngày, Bị đầy dẫy sự khốn khổ. 2 Người sanh ra như cỏ hoa, rồi bị phát; Người chạy qua như bóng, không ở lâu dài. 3 Dầu vậy, Chúa còn để mắt trên người dường ấy, Và khiến tôi đến chịu Chúa xét đoán sao? 4 Ai có thể từ sự ô uế mà lấy ra được điều thanh sạch? Chẳng một ai! 5 Nếu các ngày của loài người đã định rồi, Nếu số tháng người ở nơi Chúa, Và Chúa đã định giới hạn cho người, mà người không qua khỏi được, 6 Thì xin Chúa hãy xây mắt Ngài khỏi người, để người đặng yên nghỉ, Cho đến khi mãn ngày mình như kẻ làm mướn vậy.
7 Vì cây cối dẫu bị đốn còn trông cậy Sẽ còn mọc lên nữa, Không thôi nứt chồi. 8 Dẫu rễ nó già dưới đất, Thân nó chết trong bụi cát, 9 Vừa có hơi nước, nó sẽ mọc chồi, Và đâm nhành như một cây tơ, 10 Nhưng loài người chết, thì nằm tại đó, Loài người tắt hơi, thì đã đi đâu? 11 Nước hồ chảy mất đi, Sông cạn và khô: 12 Cũng vậy, loài người nằm, rồi không hề chỗi dậy: Người chẳng hề thức dậy cho đến khi không còn các từng trời, Và chẳng ai sẽ khiến cho người tỉnh lại khỏi giấc ngủ mình.
13 Ôi! Chớ gì Chúa giấu tôi nơi âm phủ, Che khuất tôi cho đến khi cơn giận Chúa đã nguôi, Định cho tôi một kỳ hẹn, đoạn nhớ lại tôi! 14 Nếu loài người chết, có được sống lại chăng! Trọn ngày giặc giã tôi, tôi đợi chờ, Cho đến chừng tôi được buông thả. 15 Chúa sẽ gọi, tôi sẽ thưa lại; Chúa sẽ đoái đến công việc của tay Chúa; 16 Nhưng bây giờ, Chúa đếm các bước tôi, Chúa há chẳng xem xét các tội lỗi tôi sao? 17 Các tội phạm tôi bị niêm trong một cái túi, Và Chúa có thắt các sự gian ác tôi lại.
18 Song núi lở tan thành ra bụi, Và hòn đá bị nhắc dời khỏi chỗ nó. 19 Nước làm mòn đá, Lụt trôi bụi đất: Cũng một thể ấy, Chúa hủy sự hi vọng của loài người. 20 Chúa hãm đánh và thắng hơn loài người luôn, đoạn nó đi qua mất; Chúa đổi sắc mặt nó, và đuổi nó đi. 21 Các con trai người được tôn trọng, còn người nào biết đến; Chúng bị hạ xuống, nhưng người cũng chẳng để ý vào. 22 Thịt người chỉ đau đớn vì một mình người, Và linh hồn người chỉ buồn rầu vì chính mình người mà thôi.
14
1“Mortals, born of woman, are of few days and full of trouble. 2They spring up like flowers and wither away; like fleeting shadows, they do not endure. 3Do you fix your eye on them? Will you bring them⚓ before you for judgment? 4Who can bring what is pure from the impure? No one! 5A person’s days are determined; you have decreed the number of his months and have set limits he cannot exceed. 6So look away from him and let him alone, till he has put in his time like a hired laborer.
7“At least there is hope for a tree: If it is cut down, it will sprout again, and its new shoots will not fail. 8Its roots may grow old in the ground and its stump die in the soil, 9yet at the scent of water it will bud and put forth shoots like a plant. 10But a man dies and is laid low; he breathes his last and is no more. 11As the water of a lake dries up or a riverbed becomes parched and dry, 12so he lies down and does not rise; till the heavens are no more, people will not awake or be roused from their sleep.
13“If only you would hide me in the grave and conceal me till your anger has passed! If only you would set me a time and then remember me! 14If someone dies, will they live again? All the days of my hard service I will wait for my renewal⚓ to come. 15You will call and I will answer you; you will long for the creature your hands have made. 16Surely then you will count my steps but not keep track of my sin. 17My offenses will be sealed up in a bag; you will cover over my sin.
18“But as a mountain erodes and crumbles and as a rock is moved from its place, 19as water wears away stones and torrents wash away the soil, so you destroy a person’s hope. 20You overpower them once for all, and they are gone; you change their countenance and send them away. 21If their children are honored, they do not know it; if their offspring are brought low, they do not see it. 22They feel but the pain of their own bodies and mourn only for themselves.”