14

Gióp tỏ bày sự gian khổ của loài người

1 Loài người bởi người nữ sanh ra, sống tạm ít ngày,
 Bị đầy dẫy sự khốn khổ.
2 Người sanh ra như cỏ hoa, rồi bị phát;
 Người chạy qua như bóng, không ở lâu dài.
3 Dầu vậy, Chúa còn để mắt trên người dường ấy,
 Và khiến tôi đến chịu Chúa xét đoán sao?
4 Ai có thể từ sự ô uế mà lấy ra được điều thanh sạch?
 Chẳng một ai!
5 Nếu các ngày của loài người đã định rồi,
 Nếu số tháng người ở nơi Chúa,
 Và Chúa đã định giới hạn cho người, mà người không qua khỏi được,
6 Thì xin Chúa hãy xây mắt Ngài khỏi người, để người đặng yên nghỉ,
 Cho đến khi mãn ngày mình như kẻ làm mướn vậy.

7 Vì cây cối dẫu bị đốn còn trông cậy
 Sẽ còn mọc lên nữa,
 Không thôi nứt chồi.
8 Dẫu rễ nó già dưới đất,
 Thân nó chết trong bụi cát,
9 Vừa có hơi nước, nó sẽ mọc chồi,
 Và đâm nhành như một cây tơ,
10 Nhưng loài người chết, thì nằm tại đó,
 Loài người tắt hơi, thì đã đi đâu?
11 Nước hồ chảy mất đi,
 Sông cạn và khô:
12 Cũng vậy, loài người nằm, rồi không hề chỗi dậy:
 Người chẳng hề thức dậy cho đến khi không còn các từng trời,
 Và chẳng ai sẽ khiến cho người tỉnh lại khỏi giấc ngủ mình.

13 Ôi! Chớ gì Chúa giấu tôi nơi âm phủ,
 Che khuất tôi cho đến khi cơn giận Chúa đã nguôi,
 Định cho tôi một kỳ hẹn, đoạn nhớ lại tôi!
14 Nếu loài người chết, có được sống lại chăng!
 Trọn ngày giặc giã tôi, tôi đợi chờ,
 Cho đến chừng tôi được buông thả.
15 Chúa sẽ gọi, tôi sẽ thưa lại;
 Chúa sẽ đoái đến công việc của tay Chúa;
16 Nhưng bây giờ, Chúa đếm các bước tôi,
 Chúa há chẳng xem xét các tội lỗi tôi sao?
17 Các tội phạm tôi bị niêm trong một cái túi,
 Và Chúa có thắt các sự gian ác tôi lại.

18 Song núi lở tan thành ra bụi,
 Và hòn đá bị nhắc dời khỏi chỗ nó.
19 Nước làm mòn đá,
 Lụt trôi bụi đất:
 Cũng một thể ấy, Chúa hủy sự hi vọng của loài người.
20 Chúa hãm đánh và thắng hơn loài người luôn, đoạn nó đi qua mất;
 Chúa đổi sắc mặt nó, và đuổi nó đi.
21 Các con trai người được tôn trọng, còn người nào biết đến;
 Chúng bị hạ xuống, nhưng người cũng chẳng để ý vào.
22 Thịt người chỉ đau đớn vì một mình người,
 Và linh hồn người chỉ buồn rầu vì chính mình người mà thôi.

14

1“Tễ tangái mpiq canỡt, hái ieuq cớp ŏ́q cũai rachuai; dỡi tamoong cũai cakéh cớp bữn moang ŏ́c túh arức. 2Hái toâr achỗn ariang piar bát, chơ sangot khỗ; hái cỡt ariang mul vớt chái lứq. 3Yiang Sursĩ ơi! Anhia noâng ễ nhêng cloân níc chu cứq tỡ? Tỡ la dững cứq chu ntốq rasữq, dŏq anoat tôt cứq? 4Tỡ bữn noau têq ĩt crơng bráh o tễ crơng nhơp; lứq tỡ bữn noau têq táq ngkíq. 5Tangái casâi cũai tamoong anhia khoiq anoat dŏq tễ dâu lứq chơ, cớp casâi cumo dũn maléq la sốt pỡ Ncháu. 6Ngkíq sễq anhia nguai chíq tễ hếq, cớp táh yỗn hếq ỡt muoi noaq sâng; dŏq yỗn hếq táq moâm máh ranáq hếq, chơ rlu machớng cũai tuthễ.
7“Nỡm aluang noâng bữn ŏ́c ngcuang vớt noau tamư án, yuaq nỡm ki têq hon loah tamái. 8Tam rêh án khoiq crưong, cớp rangứl khoiq cuchĩt, 9ma khân noau rooh dỡq yỗn yũr bĩq, lứq án tamoong loah, cớp hon abễng samoât aluang noâng cớt. 10Ma toâq cũai cuchĩt, dỡi tamoong hếq la nheq bo ki toâp; toâq hếq ta-ŏh tangứh, hếq pỡq chu léq? 11Cũai cuchĩt cỡt samoât dỡq tũm tangứt hoi, cớp samoât dỡq amống khoiq sarễt khỗ; 12machớng ki tê, bo noâng bữn paloŏng, lứq cũai cuchĩt tỡ têq yuor noâng; amoaih ma tỡ bữn tamỡ; alới bếq langêt tháng, tỡ bữn rachâu noâng.
13“Cứq cumíq ễq Yiang Sursĩ cutooq cứq tâng ntốq cũai cuchĩt ỡt, toau toâq tangái án tỡ bữn cutâu noâng. Sễq Ncháu anoat tangái casâi dŏq sanhữ loah cứq. 14Khân cũai cuchĩt, têq án tamoong loah tỡ? Ma cứq ễ ỡt acoan dũ tangái sadâu, yỗn toau toâq tangái cứq bữn racláh tễ máh ramứh túh coat nâi. 15Toâq anhia arô cứq, cứq lứq ta‑ỡi anhia, chơ anhia sâng bũi tễ cứq, la cũai anhia khoiq tễng. 16Bo ki anhia noap dũ rayáh cứq pỡq, ma anhia tỡ bữn nhêng ễ noap ranáq lôih cứq táq. 17Anhia lứq táh lôih yỗn cứq, cớp ĩt dững aloŏh nheq; anhia lứq pupứt yỗn bráh o loah máh ranáq lôih cứq.
18“Máh cóh king ralíh cớp ta‑áh asễng. Máh crang cỡt rasĩc nheq tễ ntốq tiaq án. 19Dỡq cưiq tamáu côl yỗn sapĩl asễng, cớp mia choân cũat dững máh cloong cutễq. Lứq ngkíq tê, Ncháu talốh táh ŏ́c cũai ngcuang. 20Anhia bữn riap níc alới cớp tuih alới yỗn vớt tễ yáng moat anhia. Moat múh alới cỡt bieu ravĩat toâq cuchĩt, cớp tuih alới pỡq chíq. 21Máh con samiang alới noau yám noap lứq, ma alới tỡ bữn dáng; máh con alới ramóh túh cadĩt lứq, ma alới tỡ bữn sapúh. 22Alới sâng a‑ĩ tâng tỗ chác, cớp cuclỗiq cucling yỗn ống tỗ bữm sâng.”