14

Gióp tỏ bày sự gian khổ của loài người

1 Loài người bởi người nữ sanh ra, sống tạm ít ngày,
 Bị đầy dẫy sự khốn khổ.
2 Người sanh ra như cỏ hoa, rồi bị phát;
 Người chạy qua như bóng, không ở lâu dài.
3 Dầu vậy, Chúa còn để mắt trên người dường ấy,
 Và khiến tôi đến chịu Chúa xét đoán sao?
4 Ai có thể từ sự ô uế mà lấy ra được điều thanh sạch?
 Chẳng một ai!
5 Nếu các ngày của loài người đã định rồi,
 Nếu số tháng người ở nơi Chúa,
 Và Chúa đã định giới hạn cho người, mà người không qua khỏi được,
6 Thì xin Chúa hãy xây mắt Ngài khỏi người, để người đặng yên nghỉ,
 Cho đến khi mãn ngày mình như kẻ làm mướn vậy.

7 Vì cây cối dẫu bị đốn còn trông cậy
 Sẽ còn mọc lên nữa,
 Không thôi nứt chồi.
8 Dẫu rễ nó già dưới đất,
 Thân nó chết trong bụi cát,
9 Vừa có hơi nước, nó sẽ mọc chồi,
 Và đâm nhành như một cây tơ,
10 Nhưng loài người chết, thì nằm tại đó,
 Loài người tắt hơi, thì đã đi đâu?
11 Nước hồ chảy mất đi,
 Sông cạn và khô:
12 Cũng vậy, loài người nằm, rồi không hề chỗi dậy:
 Người chẳng hề thức dậy cho đến khi không còn các từng trời,
 Và chẳng ai sẽ khiến cho người tỉnh lại khỏi giấc ngủ mình.

13 Ôi! Chớ gì Chúa giấu tôi nơi âm phủ,
 Che khuất tôi cho đến khi cơn giận Chúa đã nguôi,
 Định cho tôi một kỳ hẹn, đoạn nhớ lại tôi!
14 Nếu loài người chết, có được sống lại chăng!
 Trọn ngày giặc giã tôi, tôi đợi chờ,
 Cho đến chừng tôi được buông thả.
15 Chúa sẽ gọi, tôi sẽ thưa lại;
 Chúa sẽ đoái đến công việc của tay Chúa;
16 Nhưng bây giờ, Chúa đếm các bước tôi,
 Chúa há chẳng xem xét các tội lỗi tôi sao?
17 Các tội phạm tôi bị niêm trong một cái túi,
 Và Chúa có thắt các sự gian ác tôi lại.

18 Song núi lở tan thành ra bụi,
 Và hòn đá bị nhắc dời khỏi chỗ nó.
19 Nước làm mòn đá,
 Lụt trôi bụi đất:
 Cũng một thể ấy, Chúa hủy sự hi vọng của loài người.
20 Chúa hãm đánh và thắng hơn loài người luôn, đoạn nó đi qua mất;
 Chúa đổi sắc mặt nó, và đuổi nó đi.
21 Các con trai người được tôn trọng, còn người nào biết đến;
 Chúng bị hạ xuống, nhưng người cũng chẳng để ý vào.
22 Thịt người chỉ đau đớn vì một mình người,
 Và linh hồn người chỉ buồn rầu vì chính mình người mà thôi.

14

Y-Yôp Bi Êdah kơ Klei Hdĭp Jing knŏng Bhiâo

  1“Mnuih kkiêng leh mơ̆ng mniê dôk hdĭp knŏng bhiâo,
   leh anăn bŏ hŏng klei rŭng răng.
  2Ñu blang msĕ si mnga, leh anăn dliu hĕ;
   ñu đuĕ msĕ si êyui, amâo lŏ dôk ôh.
  3Leh anăn ih tuôm mblang ală dlăng kơ sa čô msĕ snăn mơ̆?
   Leh anăn atăt ba gơ̆ kơ klei phat kđi ti anăp ih mơ̆?
  4Hlei pô dưi bi kbiă mnơ̆ng doh mơ̆ng mnơ̆ng čhŏ?
   Amâo mâo sa čô dưi ôh.
  5Kyuadah ih čuăn leh hruê kơ ñu dôk hdĭp,
   leh anăn ih thâo dŭm mlan pioh kơ ñu,
   leh anăn ñu amâo dưi dôk hdĭp ôh êbeh kơ hruê ih bi kčah leh.
  6Snăn đăm lŏ dlăng kơ ñu ôh ƀiădah lui hĕ ñu,
   čiăng kơ ñu mâo klei hơ̆k mơak êjai hruê ñu dôk hdĭp,
   msĕ si sa čô mă bruă mưn.

  7Kyuadah mâo klei čang hmăng kơ sa ƀĕ ana kyâo,
   tơdah arăng druôm ñu leh, ăt ñu srăng lŏ čăt,
   leh anăn ñu lŏ bi kƀiêng amâo thâo mdei ôh.
  8Wăt tơdah agha ñu hlăm lăn hriê kơ khua dưn,
   leh anăn phŭn ñu krô hĕ,
  9ƀiădah tơdah mâo êa ñu srăng lŏ bi knăt
   leh anăn tlah adhan msĕ si ana kyâo mda.
  10Ƀiădah mnuih djiê, leh anăn arăng dơr ñu;
   mnuih tuč êwa, leh anăn amâo lŏ dôk ôh.
  11Msĕ si sa ênao hrŏ
   leh anăn êa hnoh khuôt leh anăn thu,
  12snăn mơh mnuih djiê leh anăn amâo lŏ kgŭ ôh;
   tơl amâo lŏ mâo adiê ôh, ñu amâo srăng mdih ôh,
   kăn arăng dưi bi êrâo ñu rei.
  13Čiăng snăk ih mdăp kâo hlăm Ƀuôn Phung Djiê
   čiăng ih bi hgăm kâo tơl klei ih ngêñ ruê̆ leh,
   čiăng ih bi kčah ênuk kơ kâo, leh anăn hdơr kơ kâo hlăk anăn!
  14Tơdah sa čô mnuih djiê, ñu srăng lŏ hdĭp mơ̆?
   Jih jang hruê kâo mă bruă, kâo srăng dôk guôn
   tơl klei bi êngiê truh.
  15Ih srăng iêu, leh anăn kâo srăng lŏ wĭt lač,
   ih srăng hnĭng kơ bruă kngan ih ngă leh.
  16Kyuadah hlăk anăn ih srăng yap knhuang kâo,
   leh anăn ih amâo srăng kăp dlăng kơ klei soh kâo ôh.
  17Ih srăng msir mdăp hĕ klei kâo gao klei bhiăn ih hlăm kdô,
   leh anăn ih srăng guôm hĕ klei wê kâo.

  18Ƀiădah msĕ si čư̆ klưh leh anăn mčah,
   boh tâo klŭng đuĕ mơ̆ng anôk gơ̆ pô;
  19êa bi lhuih boh tâo;
   êa êtăng kpuh mđung hĕ lăn;
   msĕ snăn mơh ih bi rai klei mnuih čang hmăng.
  20Ih dưi hŏng ñu ti knhal tuč leh anăn ñu luč yơh;
   ih bi mlih ƀô̆ mta ñu, leh anăn suôt ñu đuĕ nao.
  21Tơdah arăng mpŭ kơ phung anak êkei ñu,
   ñu amâo thâo klei anăn ôh;
   tơdah arăng mtrŭn digơ̆, ñu amâo ƀuh klei anăn ôh.
  22Ñu thâo knŏng klei ruă asei mlei ñu pô,
   leh anăn ñu čŏk hia knŏng kơ ñu pô.”