14

Gióp tỏ bày sự gian khổ của loài người

1 Loài người bởi người nữ sanh ra, sống tạm ít ngày,
 Bị đầy dẫy sự khốn khổ.
2 Người sanh ra như cỏ hoa, rồi bị phát;
 Người chạy qua như bóng, không ở lâu dài.
3 Dầu vậy, Chúa còn để mắt trên người dường ấy,
 Và khiến tôi đến chịu Chúa xét đoán sao?
4 Ai có thể từ sự ô uế mà lấy ra được điều thanh sạch?
 Chẳng một ai!
5 Nếu các ngày của loài người đã định rồi,
 Nếu số tháng người ở nơi Chúa,
 Và Chúa đã định giới hạn cho người, mà người không qua khỏi được,
6 Thì xin Chúa hãy xây mắt Ngài khỏi người, để người đặng yên nghỉ,
 Cho đến khi mãn ngày mình như kẻ làm mướn vậy.

7 Vì cây cối dẫu bị đốn còn trông cậy
 Sẽ còn mọc lên nữa,
 Không thôi nứt chồi.
8 Dẫu rễ nó già dưới đất,
 Thân nó chết trong bụi cát,
9 Vừa có hơi nước, nó sẽ mọc chồi,
 Và đâm nhành như một cây tơ,
10 Nhưng loài người chết, thì nằm tại đó,
 Loài người tắt hơi, thì đã đi đâu?
11 Nước hồ chảy mất đi,
 Sông cạn và khô:
12 Cũng vậy, loài người nằm, rồi không hề chỗi dậy:
 Người chẳng hề thức dậy cho đến khi không còn các từng trời,
 Và chẳng ai sẽ khiến cho người tỉnh lại khỏi giấc ngủ mình.

13 Ôi! Chớ gì Chúa giấu tôi nơi âm phủ,
 Che khuất tôi cho đến khi cơn giận Chúa đã nguôi,
 Định cho tôi một kỳ hẹn, đoạn nhớ lại tôi!
14 Nếu loài người chết, có được sống lại chăng!
 Trọn ngày giặc giã tôi, tôi đợi chờ,
 Cho đến chừng tôi được buông thả.
15 Chúa sẽ gọi, tôi sẽ thưa lại;
 Chúa sẽ đoái đến công việc của tay Chúa;
16 Nhưng bây giờ, Chúa đếm các bước tôi,
 Chúa há chẳng xem xét các tội lỗi tôi sao?
17 Các tội phạm tôi bị niêm trong một cái túi,
 Và Chúa có thắt các sự gian ác tôi lại.

18 Song núi lở tan thành ra bụi,
 Và hòn đá bị nhắc dời khỏi chỗ nó.
19 Nước làm mòn đá,
 Lụt trôi bụi đất:
 Cũng một thể ấy, Chúa hủy sự hi vọng của loài người.
20 Chúa hãm đánh và thắng hơn loài người luôn, đoạn nó đi qua mất;
 Chúa đổi sắc mặt nó, và đuổi nó đi.
21 Các con trai người được tôn trọng, còn người nào biết đến;
 Chúng bị hạ xuống, nhưng người cũng chẳng để ý vào.
22 Thịt người chỉ đau đớn vì một mình người,
 Và linh hồn người chỉ buồn rầu vì chính mình người mà thôi.

14

  1“人为妇人所生,
  日子短少,多有患难。
  2他出来如花,凋谢而去;
  他飞逝如影,不能存留。
  3这样的人你岂会睁眼看他,
  又叫我来,在你那里受审吗?
  4谁能使洁净出于污秽呢?
  谁也不能!
  5既然人的日子限定,
  他的月数在于你,
  你划定他的界限,他不能越过;
  6求你转眼不看他,使他得歇息,
  直到他像雇工享受他的一天。

  7“因树有指望,
  若被砍下,还可发芽,
  嫩枝生长不息。
  8树根若衰老在地里,
  树干也死在土中,
  9及至得了水气,还会发芽,
  长出枝条,像新栽的树一样。
  10但壮士一死就消逝了;
  人一气绝,他在何处呢?
  11海中的水枯竭,
  江河消散干涸。
  12人一躺下就不再起来,
  等到诸天没有了,仍不复醒,
  也不能从睡中唤醒。
  13惟愿你把我藏在阴间,
  把我隐藏,直到你的愤怒过去;
  愿你为我定下期限,并记得我。
  14壮士若死了能再活吗?
  我在一切服役的日子中等待,
  直到我退伍的时候来到。
  15你呼叫,我就回答你;
  你手所做的,你必期待。
  16但如今你数点我的脚步,
  不察看我的罪。
  17我的过犯被你密封在囊中,
  你遮掩了我的罪孽。

  18“然而,山崩变为无有,
  磐石从原处挪移。
  19流水冲蚀石头,
  急流洗去地上的尘土;
  你也照样灭绝人的指望。
  20你终必胜过人,使他消逝;
  你改变他的容貌,把他送走。
  21他的儿子得尊荣,他不知道;
  他们降为卑,他也不晓得。
  22他只觉得身上疼痛,
  心中为自己悲哀。”