14

Gióp tỏ bày sự gian khổ của loài người

1 Loài người bởi người nữ sanh ra, sống tạm ít ngày,
 Bị đầy dẫy sự khốn khổ.
2 Người sanh ra như cỏ hoa, rồi bị phát;
 Người chạy qua như bóng, không ở lâu dài.
3 Dầu vậy, Chúa còn để mắt trên người dường ấy,
 Và khiến tôi đến chịu Chúa xét đoán sao?
4 Ai có thể từ sự ô uế mà lấy ra được điều thanh sạch?
 Chẳng một ai!
5 Nếu các ngày của loài người đã định rồi,
 Nếu số tháng người ở nơi Chúa,
 Và Chúa đã định giới hạn cho người, mà người không qua khỏi được,
6 Thì xin Chúa hãy xây mắt Ngài khỏi người, để người đặng yên nghỉ,
 Cho đến khi mãn ngày mình như kẻ làm mướn vậy.

7 Vì cây cối dẫu bị đốn còn trông cậy
 Sẽ còn mọc lên nữa,
 Không thôi nứt chồi.
8 Dẫu rễ nó già dưới đất,
 Thân nó chết trong bụi cát,
9 Vừa có hơi nước, nó sẽ mọc chồi,
 Và đâm nhành như một cây tơ,
10 Nhưng loài người chết, thì nằm tại đó,
 Loài người tắt hơi, thì đã đi đâu?
11 Nước hồ chảy mất đi,
 Sông cạn và khô:
12 Cũng vậy, loài người nằm, rồi không hề chỗi dậy:
 Người chẳng hề thức dậy cho đến khi không còn các từng trời,
 Và chẳng ai sẽ khiến cho người tỉnh lại khỏi giấc ngủ mình.

13 Ôi! Chớ gì Chúa giấu tôi nơi âm phủ,
 Che khuất tôi cho đến khi cơn giận Chúa đã nguôi,
 Định cho tôi một kỳ hẹn, đoạn nhớ lại tôi!
14 Nếu loài người chết, có được sống lại chăng!
 Trọn ngày giặc giã tôi, tôi đợi chờ,
 Cho đến chừng tôi được buông thả.
15 Chúa sẽ gọi, tôi sẽ thưa lại;
 Chúa sẽ đoái đến công việc của tay Chúa;
16 Nhưng bây giờ, Chúa đếm các bước tôi,
 Chúa há chẳng xem xét các tội lỗi tôi sao?
17 Các tội phạm tôi bị niêm trong một cái túi,
 Và Chúa có thắt các sự gian ác tôi lại.

18 Song núi lở tan thành ra bụi,
 Và hòn đá bị nhắc dời khỏi chỗ nó.
19 Nước làm mòn đá,
 Lụt trôi bụi đất:
 Cũng một thể ấy, Chúa hủy sự hi vọng của loài người.
20 Chúa hãm đánh và thắng hơn loài người luôn, đoạn nó đi qua mất;
 Chúa đổi sắc mặt nó, và đuổi nó đi.
21 Các con trai người được tôn trọng, còn người nào biết đến;
 Chúng bị hạ xuống, nhưng người cũng chẳng để ý vào.
22 Thịt người chỉ đau đớn vì một mình người,
 Và linh hồn người chỉ buồn rầu vì chính mình người mà thôi.

14

1“Mơnuih mơnam hơmâo tơkeng rai mơ̆ng đah kơmơi ƀu hơmâo tơlơi djru ôh,
   laih anŭn hơdip kơnơ̆ng ƀiă thŭn samơ̆ hơmâo lu tơlơi rŭng răng.
  2Ñu bluh đĭ hrup hăng bơnga laih anŭn gliu hĭ,
   kar hăng bơngăt tơui đuaĭ kơdŏp hĭ, ƀu dŏ dơnơ̆ng nanao ôh.
  3Ih anăm lăng ƀơi mơnuih kar hăng anŭn ôh.
   Ih anăm ngă kơ kâo rai ƀơi anăp Ih kiăng kơ phat kơđi kâo ôh.
  4Hlơi mơnuih ƀu rơgoh dưi ngă hơdôm mơta tơlơi rơgoh lĕ?
   Sĭt ƀu hơmâo hlơi pô ôh.
  5Khul hrơi mơnuih mơnam hơdip Ih hơmâo pơkă laih;
   Ih hơmâo pơkơ̆ng laih mrô khul blan ñu
   laih anŭn hơmâo pioh laih guai pơkă kơ ñu ƀu dưi nao hloh ôh.
  6Hơnŭn yơh, rơkâo kơ Ih anăm pơtơpăk hĭ ñu ôh laih anŭn lui bĕ kơ ñu dŏ hơjăn,
   laih anŭn amăng jơlan anŭn yơh, ñu dưi pơdơi ƀơi hơnăl tuč kơ tơlơi ñu mă bruă amăng hrơi.

  7“Mơnuih dưi čang rơmang kơ tơlơi sa ƀĕ kơyâo,
   wơ̆t tơdah arăng dro̱m rơbuh hĭ, samơ̆ ñu či bluh đĭ khul than dơ̆ng mơ̆n,
   laih anŭn khul čơnŭh ñu čơnăt đĭ ƀu pơdơi ôh.
  8Khul akha ñu či jing hĭ krañ tha amăng lŏn
   laih anŭn tơmĕh phŭn ñu brŭ hĭ amăng tơnah,
  9samơ̆ tơdang hơmâo kơhŭl ia, ñu či čă bluh đĭ
   laih anŭn khul čơnŭh ñu čơnăt đĭ jing sa ƀĕ kơyâo yơh.
  10Samơ̆ mơnuih mơnam djai laih anŭn jing hĭ đôč đač;
   ñu ƀu suă jua laih anŭn ƀu hơdip dơ̆ng tah.
  11Kar hăng ia rơngiă hĭ thĕng mơ̆ng ia rơsĭ
   ƀôdah krong kho̱t hĭ hăng thu krô,
  12ăt tui anŭn mơ̆n mơnuih mơnam djai laih anŭn ƀu hơdip glaĭ dơ̆ng tah;
   mơnuih mơnam ƀu či hơdip dơ̆ng tah
  ƀôdah kŏn či hơdip glaĭ mơ̆ng djai lơi
   tơdang adai rơngit ăt dŏ dơnơ̆ng.

  13“Kâo kwưh kiăng biă mă kơ tơlơi Ih či pơdŏp hĭ kâo amăng anih ƀing mơnuih djai
   laih anŭn pơgang brơi kâo tơl Ih ƀu hil kơ kâo dơ̆ng tah!
  Kâo kwưh kiăng biă mă yơh kơ tơlơi Ih dưi pơkă hrơi mông
   kơ kâo kiăng dŏ pơ anŭn laih anŭn ƀu či wơr bĭt ôh kiăng pơklaih hĭ kâo!
  14Tơdah sa čô mơnuih djai hĭ, ñu či hơdip glaĭ dơ̆ng mơ̆?
   Amăng abih bang hrơi kâo mă bruă tơl kâo gleh;
   kâo či dŏ tơguan tơl hơmâo mơnuih či rai hăng pơrơngai hĭ kâo mơ̆ng anih anŭn yơh.
  15Ih či iâu laih anŭn kâo či laĭ glaĭ kơ Ih;
   Ih či pơmĭn ƀlơ̆ng kơ kâo jing pô Ih hơmâo hrih pơjing rai laih.
  16Giŏng anŭn, sĭt yơh Ih či wai lăng kâo pơpă anih kâo nao yơh,
   samơ̆ Ih ƀu čih pioh ôh tơlơi soh kâo.
  17Ih či pap kơ kâo hăng pap brơi tơlơi kâo hơmâo ngă wĕ wŏ laih;
   Ih či sut lui hĭ tơlơi soh kâo yơh.

  18“Samơ̆ kar hăng čư̆ glưh pơčah hĭ
   laih anŭn kar hăng boh pơtâo tơglŭng đuaĭ hĭ mơ̆ng anih ñu,
  19kar hăng ia pơluih hĭ khul boh pơtâo
   laih anŭn khul ia li̱ng lip pơđuaĭ hĭ tơnah lŏn,
   ăt tui anŭn mơ̆n, Ih ngă kơ mơnuih ƀu hơmâo tơlơi čang rơmang ôh.
  20Ih pơgŏ̱ mă hĭ ñu sa wơ̆t laih anŭn ñu rơngiă hĭ thĕng yơh;
   Ih pơplih hĭ ƀô̆ mơta ñu laih anŭn ngă kơ ñu djai hĭ yơh.
  21Tơdah arăng pơpŭ pơyom kơ ƀing ană đah rơkơi ñu, ñu ƀu či thâo ôh;
   tơdah arăng pơmlâo hĭ ƀing ană ñu anŭn, ñu ăt kŏn thâo ƀuh lơi.
  22Ñu ƀu pơmưn hơget ôh rơngiao kơ tơlơi ruă drơi jan ñu pô
   laih anŭn rơngot hơning kơnơ̆ng kơ ñu pô đôč yơh.”