5

Quyển sách đóng bảy ấn. – Chỉ Chiên Con đáng mở sách ấy

1 Rồi tôi thấy trong tay hữu Đấng ngồi trên ngôi một quyển sách viết cả trong lẫn ngoài, có đóng bảy cái ấn. 2 Tôi cũng thấy một vị thiên sứ mạnh mẽ cất tiếng lớn kêu rằng: Ai đáng mở quyển sách này và tháo những ấn này? 3 Dầu trên trời, dưới đất, bên dưới đất, không ai có thể mở quyển sách ấy hoặc nhìn xem nó nữa. 4 Vì không có ai đáng mở quyển sách ấy hoặc nhìn xem nó nữa, nên tôi khóc dầm dề. 5 Bấy giờ, một người trong các trưởng lão nói với tôi rằng: Chớ khóc, kìa, sư tử của chi phái Giu-đa, tức là Chồi của vua Đa-vít, đã thắng, thì có thể mở quyển sách ấy và tháo bảy cái ấn ra.
6 Tôi lại thấy chính giữa ngôi và bốn con sinh vật, cùng chính giữa các trưởng lão, có một Chiên Con ở đó như đã bị giết; Chiên Con có bảy sừng và bảy mắt, là bảy vị thần của Đức Chúa Trời sai xuống khắp thế gian. 7 Chiên Con bước tới, lấy sách ở tay hữu đấng ngự trên ngôi. 8 Khi lấy sách, bốn con sinh vật và hai mươi bốn trưởng lão bèn sấp mình xuống trước mặt Chiên Con, mỗi kẻ cầm một cây đàn và những bình vàng đầy hương; đó là những lời cầu nguyện của các thánh.
9 Chúng hát một bài ca mới rằng:
 Ngài đáng lấy quyển sách mà mở những ấn ra; vì Ngài đã chịu giết, lấy huyết mình mà chuộc cho Đức Chúa Trời những người thuộc về mọi chi phái, mọi tiếng, mọi dân tộc, mọi nước,
10 và Ngài đã làm cho những người ấy nên nước, và thầy tế lễ cho Đức Chúa Trời chúng ta; những người ấy sẽ trị vì trên mặt đất.
11 Đoạn, tôi nhìn xem, nghe bốn bên ngôi và các sinh vật cùng các trưởng lão, có tiếng của vô số thiên sứ; thiên sứ hàng muôn hàng ngàn, 12 đồng nói lên một tiếng lớn rằng:
 Chiên Con đã chịu giết đáng được quyền phép, giàu có, khôn ngoan, năng lực, tôn quí, vinh hiển và ngợi khen!
13 Tôi lại nghe mọi vật dựng nên trên trời, dưới đất, bên dưới đất, trên biển, cùng mọi vật ở đó đều nói rằng:
 Chúc cho Đấng ngồi trên ngôi cùng Chiên Con được ngợi khen, tôn quí, vinh hiển và quyền phép cho đến đời đời!
14 Rồi bốn con sinh vật đều nói: A-men. Và các trưởng lão sấp mình xuống mà thờ lạy.

5

Tơkŭl Hră Laih Anŭn Ană Triu

1Giŏng anŭn, kâo ƀuh amăng tơngan gah hơnuă Ñu jing Pô dŏ be̱r ƀơi grê pơtao sa tơkŭl hră arăng čih abih dua bơnăh laih anŭn kơđŏm hăng tơjuh boh gru kơđŏm yơh. 2Laih anŭn kâo ƀuh sa čô ling jang hiam dưi kơtang pơhiăp pơhaih kraih krin tui anai, “Hlơi pô năng lăp kiăng kơ pơjŏh hĭ hơdôm gru kơđŏm laih anŭn pŏk hĭ tơkŭl hră anŭn lĕ?” 3Samơ̆ ƀu hơmâo hlơi pô ôh amăng adai adih, ƀơi lŏn tơnah anai ƀôdah gah yŭ lŏn tơnah anŭn dưi pŏk tơkŭl hră anŭn ƀôdah lăng tơlơi čih gah lăm tơkŭl hră anŭn. 4Kâo hia biă mă yơh yuakơ ƀu hơmâo hlơi pô ôh jing pô năng lăp kiăng kơ pŏk tơkŭl hră anŭn ƀôdah lăng gah lăm hră anŭn. 5Giŏng anŭn, sa čô amăng ƀing kŏng tha pơhiăp hăng kâo tui anai, “Anăm hia ôh! Anai nê, Rơmung Dŭl kơnung djuai Yudah, Akha Dawid yơh, hơmâo dưi hĭ laih. Ñu anŭn yơh dưi pơjŏh hĭ tơjuh gru kơđŏm anŭn laih anŭn pŏk tơkŭl hră anŭn yơh.”
6Giŏng anŭn, kâo ƀuh sa drơi Ană Triu, lăng kar hăng Ñu tŭ arăng pơdjai hĭ laih, dŏ dơ̆ng ƀơi tŏng krah grê pơtao, jum dar Ñu hơmâo pă̱ drơi djuai mơnơ̆ng hơdip laih anŭn ƀing kŏng tha. Ñu hơmâo tơjuh ƀĕ tơki laih anŭn tơjuh boh mơta, jing tơjuh yang bơngăt Ơi Adai pơkiaŏ nao pơ djŏp djang lŏn tơnah. 7Ană Triu anŭn rai mă tơkŭl hră mơ̆ng tơngan gah hơnuă Ñu jing Pô dŏ be̱r ƀơi grê pơtao. 8Laih anŭn tơdang Ană Triu anŭn hơmâo mă laih tơkŭl hră anŭn, pă̱ drơi djuai mơnơ̆ng hơdip hăng duapluh-pă̱ čô ƀing kŏng tha bon rơbuh ƀơi anăp Ñu yơh. Rĭm čô gơñu djă̱ sa ƀĕ go̱ng trưng laih anŭn ƀing gơñu djă̱ hơdôm mŏng mah bă hăng gơnam ƀâo hiam, jing hơdôm tơlơi iâu laĭ ƀing đaŏ kơ Ơi Adai yơh. 9Laih anŭn ƀing gơñu adoh sa tơlơi adoh phrâo tui anai,
  “Ih yơh jing Pô năng lăp kiăng kơ mă tơkŭl hră anŭn
   laih anŭn kiăng kơ pŏk hơdôm gru kơđŏm anŭn,
  yuakơ Ih tŭ laih arăng pơdjai,
   laih anŭn hăng drah Ih Pô yơh Ih song mă mơnuih mơnam kơ Ơi Adai
   jing ƀing mơnuih mơ̆ng rĭm kơnung djuai, tơlơi pơhiăp, ană plei laih anŭn lŏn čar.
  10Ih hơmâo ngă laih kơ ƀing gơñu kiăng kơ jing hĭ sa dêh čar laih anŭn ƀing khua ngă yang kiăng kơ mă bruă kơ Ơi Adai ta,
   laih anŭn ƀing gơñu či git gai wai lăng ƀơi lŏn tơnah yơh.”
11Giŏng anŭn, kâo lăng dơ̆ng laih anŭn hơmư̆ asăp klăk klai ƀing ling jang hiam lu truh kơ rơbâo rơbăn čô yơh. Ƀing gơñu dŏ jum dar grê pơtao laih anŭn pă̱ čô djuai mơnơ̆ng hơdip wơ̆t hăng ƀing kŏng tha mơ̆n. 12Ƀing gơñu adoh kraih krin tui anai,
  “Năng lăp yơh jing Ană Triu, jing Pô tŭ arăng pơdjai hĭ laih,
   kiăng kơ tŭ mă tơlơi dưi mơyang, tơlơi pơdrŏng săh, tơlơi rơgơi laih anŭn tơlơi kơtang
   laih anŭn tơlơi pơpŭ pơyom, tơlơi ang yang, laih anŭn tơlơi bơni hơơč!”
13Giŏng anŭn, kâo hơmư̆ rĭm djuai mơnơ̆ng amăng adai adih, ƀơi lŏn tơnah anai, ƀơi gah yŭ lŏn tơnah laih anŭn amăng ia rơsĭ anŭn, wơ̆t hăng abih bang tơlơi mơnơ̆ng amăng anŭn yơh, adoh tui anai:
  “Kơ Ñu yơh jing Pô dŏ be̱r ƀơi grê pơtao laih anŭn kơ Ană Triu
   hơmâo tơlơi bơni hơơč, tơlơi pơpŭ pơyom, tơlơi ang yang laih anŭn tơlơi dưi kơtang
   nanao hlŏng lar yơh!”
14Pă̱ čô djuai mơnơ̆ng hơdip laĭ tui anai, “Amen,” laih anŭn ƀing kŏng tha bon rơbuh hăng kơkuh pơpŭ Ơi Adai hăng Ană Triu yơh.