1 Vả, nước thiên đàng giống như người chủ nhà kia, tảng sáng đi ra, để mướn người làm công cho vườn nho mình. 2 Khi người chủ đã định giá với người làm công, mỗi ngày một đơ-ni-ê, thì sai họ vào vườn nho mình. 3 Ước chừng giờ thứ ba, người chủ lại ra, thấy những kẻ khác rảnh việc đứng trong chợ,⚓4 thì nói cùng họ rằng: Các ngươi hãy đi vào vườn nho ta, và ta sẽ trả tiền công phải cho. 5 Họ liền đi. Ước chừng giờ thứ sáu⚓ và giờ thứ chín,⚓ người chủ lại ra, cũng làm như vậy. 6 Ước chừng giờ thứ mười một,⚓ chủ ra, lại thấy những kẻ khác đứng trong chợ, thì hỏi rằng: Sao các ngươi đứng đây cả ngày không làm gì hết? 7 Họ trả lời rằng: Vì không ai mướn chúng tôi. Người chủ nói với họ rằng: Các ngươi cũng hãy đi vào vườn nho ta. 8 Đến tối, chủ vườn nho nói với người giữ việc rằng: Hãy gọi những người làm công mà trả tiền công cho họ, khởi từ người rốt cho đến người đầu.⚓9 Những người làm công mướn từ giờ thứ mười một đến, lãnh mỗi người được một đơ-ni-ê. 10 Rồi tới phiên những người đầu đến, tưởng lãnh được nhiều hơn; song họ cũng lãnh mỗi người một đơ-ni-ê. 11 Khi lãnh rồi, lằm bằm cùng chủ nhà, 12 mà rằng: Những người rốt ấy chỉ làm một giờ, mà chủ đãi cũng như chúng tôi, là kẻ đã chịu mệt nhọc cả ngày và dan nắng. 13 Song chủ trả lời cho một người trong bọn rằng: Bạn ơi, ta không xử tệ với ngươi đâu; ngươi há chẳng đã định với ta một đơ-ni-ê sao? 14 Hãy lấy của ngươi mà đi đi; ta muốn trả cho kẻ rốt nầy bằng như đã trả cho ngươi vậy. 15 Ta há không có phép dùng của cải ta theo ý muốn ta sao? Hay là ngươi thấy ta ở tử tế mà lấy mắt ganh sao?⚓16 Đó, những kẻ rốt sẽ nên đầu và kẻ đầu sẽ nên rốt là như vậy.⚓
Đức Chúa Jêsus phán trước về sự thương khó của Ngài
(Mac 10:32-34; Lu 18:31-34)
17 Trong khi Đức Chúa Jêsus đi lên thành Giê-ru-sa-lem, Ngài đem riêng theo mười hai môn đồ, dọc đường, phán cùng họ rằng: 18 Nầy, chúng ta đi lên thành Giê-ru-sa-lem, và Con người sẽ bị bắt nộp cho các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo, bọn đó sẽ luận giết Ngài. 19 Họ sẽ nộp Ngài cho dân ngoại hầu để nhạo báng, đánh đập, và đóng đinh trên cây thập tự; đến ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại.
Hai con trai của Xê-bê-đê
20 Bấy giờ, có mẹ của các con trai Xê-bê-đê cùng các con mình đến gần Đức Chúa Jêsus, lạy Ngài đặng hỏi một chuyện. 21 Ngài phán rằng: Ngươi muốn chi? Thưa rằng: Xin cho hai con trai tôi đây ngồi một đứa bên hữu Ngài, một đứa bên tả, ở trong nước Ngài. 22 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Các ngươi không hiểu điều mình xin. Các ngươi uống được chén mà ta hầu uống không? Hai người thưa rằng: Chúng tôi uống được. 23 Ngài phán rằng: Thật các ngươi sẽ uống chén ta; nhưng mà ngồi bên hữu hay bên tả ta, thì chẳng phải tự ta cho được; ấy là cho những người nào mà Cha ta đã sửa soạn cho. 24 Mười môn đồ kia nghe sự xin đó, thì giận hai anh em. 25 Nhưng Đức Chúa Jêsus gọi đến mà phán rằng: Các ngươi biết rằng các vua dân ngoại thì ép dân phải phục mình, còn các quan lớn thì lấy quyền thế mà trị dân.⚓26 Trong các ngươi thì không như vậy; trái lại, trong các ngươi, kẻ nào muốn làm lớn, thì sẽ làm đầy tớ các ngươi;⚓27 còn kẻ nào muốn làm đầu, thì sẽ làm tôi mọi các ngươi. 28 Ấy vậy, Con người đã đến, không phải để người ta hầu việc mình, song để mình hầu việc người ta, và phó sự sống mình làm giá chuộc nhiều người.
Hai người mù thành Giê-ri-cô
29 Đương khi Đức Chúa Jêsus và môn đồ ra khỏi thành Giê-ri-cô, thì có một đoàn dân đông theo Ngài. 30 Nầy, có hai người mù ngồi bên đường, nghe nói Đức Chúa Jêsus qua đó, thì kêu lên rằng: Lạy Chúa, Con cháu vua Đa-vít, xin thương xót chúng tôi! 31 Chúng rầy hai người ấy, biểu nín đi; nhưng họ kêu lớn hơn nữa, rằng: Lạy Chúa, con cháu vua Đa-vít, xin thương xót chúng tôi! 32 Đức Chúa Jêsus dừng lại, gọi hai người mù đến, mà phán rằng: Các ngươi muốn ta làm chi cho? 33 Họ thưa rằng: Lạy Chúa, xin cho mắt chúng tôi được mở ra. 34 Đức Chúa Jêsus động lòng thương xót, bèn rờ đến mắt họ; tức thì hai người thấy được và đi theo Ngài.
20
Phung Mă Bruă Hlăm Đang Boh Kriăk Ƀâo
1“Ƀuôn ala mtao adiê jing msĕ si sa čô khua sang nao aguah ưm čiăng mưn phung mă bruă hlăm đang boh kriăk ƀâo ñu. 2Tơdah leh bi tŭ ư hŏng phung mă bruă kơ sa đơniê sa hruê, ñu tiŏ nao digơ̆ kơ đang boh kriăk ƀâo ñu. 3Ti dua păn mông aguah ñu lŏ nao leh anăn ƀuh phung mnuih dôk hơăi mang hlăm anôk sang mnia. 4Ñu lač kơ phung anăn, ‘Brei diih nao mă bruă hlăm đang boh kriăk ƀâo kâo msĕ mơh, leh anăn srăng mưn diih djŏ ênoh.’ Snăn digơ̆ nao. 5Ti yang hruê dơ̆ng leh anăn ti tlâo mông tlam ñu lŏ nao leh anăn ngă msĕ mơh. 6Ti êma mông tlam ñu lŏ nao ƀuh phung mkăn dôk hơăi mang, leh anăn ñu lač kơ digơ̆, ‘Si ngă diih dôk hơăi mang tinei jih sa hruê?’ 7Phung anăn lač kơ ñu, ‘Kyuadah amâo mâo pô čiăng yua hmei ôh.’ Ñu lač kơ digơ̆, ‘Nao bĕ diih msĕ mơh mă bruă hlăm đang boh kriăk ƀâo kâo.’ 8Tơdah adiê tlam leh, pô đang boh kriăk ƀâo lač kơ pô kiă bruă ñu, ‘Iêu bĕ phung mă bruă leh anăn ƀơk diñu dơ̆ng mơ̆ng phung êdei truh kơ phung êlâo.’ 9Tơdah phung ñu yua dơ̆ng mă bruă ti êma mông tlam truh, grăp čô digơ̆ mă tŭ klei mưn sa đơniê. 10Tơdah phung hriê êlâo truh, digơ̆ mĭn srăng mă tŭ lu hĭn. Ƀiădah grăp čô digơ̆ mă tŭ sa đơniê msĕ mơh. 11Leh digơ̆ mă sa đơniê anăn digơ̆ blŭ dŭñ dŭñ kơ khua sang, 12lač, ‘Phung hriê êdei mă bruă knŏng sa mông, leh anăn ih yap diñu mđơr hŏng hmei phung mă bruă jih sa hruê leh anăn dôk hlăm mđiă ktang.’ 13Ƀiădah ñu lŏ wĭt lač kơ sa čô hlăm phung digơ̆, ‘Ơ mah jiăng, kâo amâo soh hŏng ih ôh; amâo djŏ hĕ ih tŭ ư leh hŏng kâo kơ ih srăng ƀơ̆ng sa đơniê? 14Mă bĕ prăk ih leh anăn đuĕ nao; kâo čiăng brei kơ pô hriê êdei anei mdŭm hŏng ih. 15Amâo djŏ hĕ kâo dưi yua dŏ kâo tui si kâo čiăng? Amâodah ih nač kơ klei kmah kâo mơ̆?’ 16Snăn phung êdei srăng jing êlâo, leh anăn phung êlâo srăng jing êdei.”