1

Nỗi Buồn của Han-na

1Ngày xưa ở Ra-ma-tha-im có dòng họ Xô-phim sống trong miền cao nguyên của Ép-ra-im; tại đó có một người tên Ên-ca-na con của Giê-rô-ham, con của Ê-li-hu, con của Tô-hu, con của Xu-phơ, thuộc chi tộc Ép-ra-im. 2Ên-ca-na có hai vợ; một bà tên Han-na và bà kia tên Pê-nin-na. Pê-nin-na có con, còn Han-na không con.
3Hằng năm Ên-ca-na thường đi từ thành ông ở lên Si-lô, nơi hai con trai của Ê-li là Hóp-ni và Phi-nê-a đang làm tư tế của CHÚA, để thờ phượng và dâng con vật hiến tế lên CHÚA các đạo quân. 4Ðến ngày Ên-ca-na dâng con vật hiến tế, ông thường chia phần cho Pê-nin-na vợ ông và cho các con trai và con gái của bà; 5nhưng đối với Han-na, ông cho bà một phần gấp đôi, vì ông rất thương yêu bà, mặc dù CHÚA đã để cho dạ bà hiếm muộn không con. 6Bà vợ kia, đối thủ của bà, luôn tìm mọi cơ hội để chọc tức bà, làm cho bà càng thêm sầu khổ, vì CHÚA đã để cho dạ bà hiếm muộn không con.
7Việc đó cứ tái diễn từ năm nầy đến năm khác. Mỗi khi bà Han-na lên nhà CHÚA, đối thủ của bà cứ chọc tức bà, đến nỗi bà phải khóc và chẳng thiết gì ăn uống. 8Ên-ca-na chồng bà thường an ủi bà, “Han-na, sao em khóc? Sao em không chịu ăn? Sao lòng em buồn bã như vậy? Anh không xứng đáng cho em hơn mười đứa con trai sao?”

Han-na Cầu Nguyện

9Sau khi gia đình ăn uống xong tại Si-lô, Han-na đứng dậy cầu nguyện. Lúc ấy Tư Tế Ê-li đang ngồi trên ghế bên cửa đền thờ của CHÚA. 10Với tâm hồn cực kỳ sầu khổ, bà vừa cầu nguyện vừa khóc lóc đắng cay trước mặt CHÚA. 11Bà khấn nguyện, “Lạy CHÚA của các đạo quân, ước chi Ngài nhìn thấy nỗi khổ của con, tớ gái của Ngài. Xin nhớ đến con, và đừng quên tớ gái của Ngài, mà cho tớ gái của Ngài một con trai. Con nguyện dâng nó lên CHÚA, để nó phục vụ Ngài suốt đời nó. Dao cạo sẽ không đụng đến tóc nó.”
12Ðang khi bà cứ lâm râm cầu nguyện trước mặt CHÚA, Ê-li để ý miệng bà. 13Han-na cứ lầm thầm cầu nguyện, chỉ có môi bà mấp máy, mà không nghe thành tiếng, vì thế Ê-li tưởng bà say rượu. 14Ê-li bảo bà, “Bà còn say rượu cho đến bao lâu nữa? Thôi hãy về, lo dã rượu đi.”
15Nhưng Han-na đáp, “Thưa ngài, không phải vậy đâu. Tôi là người đàn bà có tâm sự rất sầu khổ. Không phải tôi bị say vì uống rượu hoặc bia đâu, nhưng tôi đã dốc đổ lòng mình ra trước mặt CHÚA. 16Xin ngài đừng hiểu lầm tớ gái của ngài là một phụ nữ không đàng hoàng. Vì quá sầu khổ và phiền muộn nên tôi mới cầu nguyện lâu như vậy.”
17Nghe thế Ê-li nói, “Hãy đi bình an. Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên sẽ ban cho bà điều bà cầu xin Ngài.”
18Bà đáp, “Nguyện tớ gái của ngài được ơn trước mặt ngài.” Rồi người đàn bà ra về, ăn uống, và nét mặt bà không còn buồn rầu nữa.

Sa-mu-ên Chào Ðời và Ðược Dâng Lên CHÚA

19Sáng hôm sau, gia đình Ên-ca-na dậy sớm; họ thờ phượng trước mặt CHÚA, rồi trở về nhà họ ở Ra-ma. Ên-ca-na biết Han-na vợ ông, và CHÚA nhớ đến bà. 20Han-na thụ thai. Mãn kỳ thai nghén, bà sinh một con trai. Bà đặt tên cho nó là Sa-mu-ên, vì bà nói, “Tôi đã cầu xin CHÚA mới có được nó.”
21Ðến kỳ lễ, người chồng là Ên-ca-na đưa cả gia đình ông đi lên để dâng lên CHÚA con vật hiến tế hằng năm và làm trọn lời khấn nguyện của họ, 22nhưng Han-na không đi với họ. Bà nói với chồng bà, “Ðợi cho đến khi con dứt sữa, em sẽ dẫn nó theo, để nó ra mắt CHÚA, rồi nó sẽ ở lại đó luôn.”
23Ên-ca-na chồng bà nói, “Em thấy điều gì đúng thì cứ làm. Ðợi đến khi con dứt sữa cũng được, miễn sao em đã hứa với CHÚA thế nào thì phải làm thế ấy là được rồi.” Vậy bà cứ ở nhà, cho con bú cho đến khi nó dứt sữa.
24Khi đứa trẻ đã dứt sữa, bà đưa nó lên với bà. Bà đem theo một con bò đực ba tuổi, một bao bột khoảng hai mươi hai lít, và một bầu da rượu. Lúc ấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ lắm. 25Sau khi người ta giết con vật hiến tế, ông bà đưa đứa trẻ đến gặp Ê-li. 26Bà nói, “Thưa ngài, tôi xin chỉ mạng sống của ngài mà thề rằng tôi là người đàn bà đã đứng trước mặt ngài ở chỗ nầy trước đây mà cầu nguyện với CHÚA. 27Tôi đã cầu nguyện để có được đứa trẻ nầy, và CHÚA đã ban cho tôi điều tôi cầu xin Ngài. 28Vì thế, hôm nay tôi xin dâng nó lên CHÚA. Tôi cho CHÚA mượn nó suốt đời nó.” Sau đó, cả gia đình ông bà thờ phượng CHÚA tại đó.

1

An-ne

1Có một người Ép-ra-im tên là Ên-ca-na, quê ở Ra-ma-tha-im Xô-phim thuộc vùng cao nguyên Ép-ra-im. Người này con của Giê-rô-ham, cháu Ê-li-hu, chắt Tô-hu, chít Xu-phơ. 2Ên-ca-na có hai vợ, An-ne và Phê-ni-a. Phê-ni-a có con, còn An-ne son sẻ.
3Hằng năm, Ên-ca-na lên Si-lô thờ phụng Chúa Hằng Hữu, và dâng lễ vật cho Ngài. Thầy tế lễ tại Si-lô lúc ấy là Hóp-ni và Phi-nê-a, hai con trai của Hê-li.
4Vào ngày dâng sinh tế, Ên-ca-na chia cho Phê-ni-a và các con bà mỗi người một phần lễ vật đã dâng; 5nhưng ông cho An-ne gấp đôi phần của những người khác, vì ông thương yêu bà mặc dù bà không con. 6Phê-ni-a thường mang việc An-ne không con ra để trêu chọc. 7Và việc cứ xảy ra như thế năm này sang năm khác mỗi khi họ lên nhà Chúa. Phê-ni-a cứ trêu tức An-ne đến độ An-ne phải khóc và bỏ ăn. 8Ên-ca-na tìm lời an ủi vợ: "Tại sao bà khóc, bỏ ăn, và buồn bực như thế? Bà đã có tôi đây này, không hơn có mười đứa con trai sao?"
9Một hôm đang ở tại Si-lô, sau khi ăn uống, An-ne đi lên Đền tạm của Chúa. Lúc ấy, thầy tế lễ Hê-li đang ngồi bên cửa Đền. 10Lòng nặng sầu đau, An-ne cầu nguyện, khóc lóc với Chúa. 11Bà khấn nguyện: "Lạy Chúa, nếu Ngài thấy nỗi khổ đau của con, không bỏ quên con, và cho con có một đứa con trai, thì con sẽ dâng nó cho Chúa, tóc nó sẽ không bao giờ bị cạo."
12,13An-ne tiếp tục cầu nguyện thầm thì, chỉ có môi mấp máy, không phát thành tiếng. Hê-li thấy thế tưởng bà say, 14nên bảo: "Bà cứ say sưa cho đến bao giờ? Đi dã rượu đi!" 15,16Bà đáp: "Thưa ông, tôi không say vì tôi không bao giờ uống rượu. Nhưng tôi đang dốc nỗi khổ tâm của tôi ra trước Chúa. Xin ông đừng coi tôi là một phụ nữ hư hỏng." 17Hê-li đổi giọng: "Chúc bà bình an. Xin Thượng Đế của Y-sơ-ra-ên ban cho bà những điều bà thỉnh cầu." 18Bà đáp: "Mong rằng tôi đã không làm ông phật ý." Nói xong bà lui ra ăn uống và nỗi buồn được vơi đi.
19Hôm sau cả gia đình dậy sớm, lên Đền tạm phụng thờ Chúa. Xong lễ, họ trở về nhà tại Ra-ma. Ên-ca-na ăn ở với An-ne; Chúa đoái thương bà, cho bà có thai. 20Sau thời kỳ thai nghén, bà sinh một con trai, đặt tên là Sa-mu-ên, vì bà nói: "Tôi đã cầu xin nó nơi Chúa."
21Năm sau, gia đình Ên-ca-na lại lên Đền tạm dâng lễ vật hằng năm và lễ vật khấn nguyện, 22nhưng lần này An-ne không đi. Bà nói với chồng: "Đợi đến ngày con dứt sữa, tôi sẽ đem nó lên trình diện Chúa và để nó ở luôn tại Đền tạm." 23Ên-ca-na đồng ý: "Bà nghĩ việc nào phải thì cứ làm. Chỉ cầu Chúa làm cho lời Ngài ứng nghiệm." Vậy, An-ne ở nhà săn sóc con, cho đến ngày nó dứt sữa. 24Con vừa dứt sữa, bà đem nó lên Đền tạm tại Si-lô, với lễ vật gồm một con bò đực ba tuổi, một giạ bột và một bầu rượu. Lúc ấy Sa-mu-ên còn bé lắm. 25Sau khi dâng con bò, bà đem con đến gặp Hê-li và 26nói: "Thưa ông, tôi chính là người đàn bà trước đây đứng nơi này cầu nguyện Chúa, với sự hiện diện của ông. 27Và đây là đứa con tôi cầu. Chúa đã chấp nhận lời tôi cầu xin. 28Nay, tôi dâng nó lại cho Chúa, để nó hầu việc Ngài suốt đời." Sa-mu-ên ở lại thờ phụng Chúa.