20

Lời Xô-pha luận về hình phạt kẻ gian ác

1 Xô-pha, người Na-a-ma, bèn đáp rằng:
2 Vì cớ ấy tư tưởng tôi chỉ dạy cho tôi lời đáp,
 Và tại lời đó, tâm thần tôi bị cảm động trong mình tôi.
3 Tôi đã nghe lời trách móc làm hổ thẹn tôi;
 Trí khôn tôi lấy sự thông minh mà đáp lời.
4 Hãy biết rõ rằng, từ đời xưa,
 Từ khi loài người được đặt nơi thế gian,
5 Thì sự thắng hơn của kẻ ác không có lâu,
 Và sự vui mừng của kẻ vô đạo chỉ một lúc mà thôi.

6 Dầu sự kiêu căng nó cất lên đến tận trời,
 Dầu cho đầu nó đụng chí mây,
7 Thì nó sẽ bị tiêu diệt đời đời như phân bón nó;
 Những người đã thấy nó sẽ hỏi rằng: Nó ở đâu?
8 Nó bay đi như một cơn chiêm bao, không ai gặp nó lại;
 Thật, nó sẽ biến mất như dị tượng ban đêm.
9 Con mắt đã thường xem nó, sẽ không thấy nó lại,
 Nơi nó ở cũng sẽ chẳng còn nhìn nó nữa.
10 Con cái nó sẽ cầu ơn kẻ nghèo, Và tay nó sẽ thường lại tài sản mà sự hung bạo nó đã cướp giựt.
11 Tứ chi nó đầy sức lực của buổi đang thì;
 Nhưng sẽ nằm chung với nó trong bụi đất.
12 Dẫu sự ác lấy làm ngọt ngào cho miệng nó,
 Dẫu ẩn dưới lưỡi hắn,
13 Dẫu hắn tríu mến sự ác, không từ bỏ nó,
 Nhưng giữ nó lại trong miệng mình,
14 Thì vật thực nó sẽ biến nơi can tràng,
 Và thành ra mật rắn hổ trong bụng nó.
15 Nó có nuốt của cải, rồi lại mửa ra;
 Đức Chúa Trời sẽ tống của ấy ra khỏi bụng nó.
16 Nó sẽ mút nọc rắn hổ;
 Lưỡi của rắn lục sẽ giết nó.
17 Nó sẽ chẳng thấy sông và dòng chảy mật cùng mỡ sữa ra.

18 Nó phải trả hoa lợi về công việc mình, không được nuốt nó;
 Phải thường lại tùy theo giá nó,
 Không được hưởng của ấy.
19 Vì nó có hà hiếp, bỏ bê kẻ nghèo,
 Cướp lấy nhà cửa, mà nó không có xây cất.
20 Bởi vì nó không biết an tịnh trong mình,
 Nó sẽ chẳng được bảo thủ gì về các điều mình ưa thích hơn hết.
21 Chẳng chi thoát khỏi sự mê ăn của nó;
 Cho nên sự may mắn nó chẳng bền lâu.
22 Đương khi dư dật, nó sẽ bị cùng túng;
 Các người khốn khổ sẽ tra tay vào mình nó.
23 Đức Chúa Trời sẽ sai thạnh nộ Ngài hãm mình nó,
 Đặng làm cho lòng nó đầy dẫy, Ngài sẽ giáng cơn giận Ngài trên mình nó, chánh trong lúc nó ăn bữa.
24 Nó sẽ trốn lánh khỏi khí giới sắt,
 Còn cây cung đồng sẽ xoi lủng nó.
25 Nó nhổ tên ra khỏi thân nó,
 Mũi gươm bóng ngời rút ra khỏi gan nó;
 Các sự kinh khiếp hãm áp nó.
26 Cả sự tối tăm đã dành làm bửu vật cho nó;
 Lửa người ta không thổi sẽ thiêu đốt nó,
 Và kẻ còn sót lại trong trại nó sẽ bị tiêu diệt đi.
27 Các từng trời sẽ bày tỏ gian ác nó ra,
 Và đất sẽ dấy lên nghịch cùng nó.
28 Hoa lợi của nhà nó sẽ bị đem đi mất,
 Tài sản nó sẽ bị trôi đi trong ngày thạnh nộ của Chúa.

29 Đó là phần mà Đức Chúa Trời dành cho kẻ hung ác,
 Và ấy là cơ nghiệp mà Ngài định cho nó.

20

Zophar

1Then Zophar the Naamathite replied:
  2“My troubled thoughts prompt me to answer
   because I am greatly disturbed.
  3I hear a rebuke that dishonors me,
   and my understanding inspires me to reply.

  4“Surely you know how it has been from of old,
   ever since mankind was placed on the earth,
  5that the mirth of the wicked is brief,
   the joy of the godless lasts but a moment.
  6Though the pride of the godless person reaches to the heavens
   and his head touches the clouds,
  7he will perish forever, like his own dung;
   those who have seen him will say, ‘Where is he?’
  8Like a dream he flies away, no more to be found,
   banished like a vision of the night.
  9The eye that saw him will not see him again;
   his place will look on him no more.
  10His children must make amends to the poor;
   his own hands must give back his wealth.
  11The youthful vigor that fills his bones
   will lie with him in the dust.

  12“Though evil is sweet in his mouth
   and he hides it under his tongue,
  13though he cannot bear to let it go
   and lets it linger in his mouth,
  14yet his food will turn sour in his stomach;
   it will become the venom of serpents within him.
  15He will spit out the riches he swallowed;
   God will make his stomach vomit them up.
  16He will suck the poison of serpents;
   the fangs of an adder will kill him.
  17He will not enjoy the streams,
   the rivers flowing with honey and cream.
  18What he toiled for he must give back uneaten;
   he will not enjoy the profit from his trading.
  19For he has oppressed the poor and left them destitute;
   he has seized houses he did not build.

  20“Surely he will have no respite from his craving;
   he cannot save himself by his treasure.
  21Nothing is left for him to devour;
   his prosperity will not endure.
  22In the midst of his plenty, distress will overtake him;
   the full force of misery will come upon him.
  23When he has filled his belly,
   God will vent his burning anger against him
   and rain down his blows on him.
  24Though he flees from an iron weapon,
   a bronze-tipped arrow pierces him.
  25He pulls it out of his back,
   the gleaming point out of his liver.
  Terrors will come over him;
   26total darkness lies in wait for his treasures.
  A fire unfanned will consume him
   and devour what is left in his tent.
  27The heavens will expose his guilt;
   the earth will rise up against him.
  28A flood will carry off his house,
   rushing waters on the day of God’s wrath.
  29Such is the fate God allots the wicked,
   the heritage appointed for them by God.”