37

Ê-li-hu tôn trọng sự quyền năng và oai nghi của Đức Chúa Trời

1 Phải, trái tim tôi run sợ vì sự đó,
 Nó nhảy động dời khỏi chỗ nó.
2 Khá nghe, khá nghe giọng vang dậy của tiếng Ngài,
 Và tiếng ầm ầm ra khỏi miệng Ngài!
3 Ngài khiến nó dội dưới các từng trời,
 Và chớp nhoáng Ngài chiếu đến cùng trái đất.
4 Kế liền có tiếng ầm ầm,
 Ngài phát tiếng oai nghi và sấm rền ra,
 Và khi nổi tiếng Ngài lên, thì không cầm giữ chớp nhoáng lại.
5 Đức Chúa Trời phát tiếng và sấm rền ra lạ kỳ;
 Ngài làm những công việc lớn lao mà chúng ta hiểu không nổi?
6 Vì Ngài phán với tuyết rằng: Hãy sa xuống đất!
 Và cũng phán vậy cho trận mưa mây và mưa lớn.
7 Ngài niêm phong tay của mọi người,
 Để mọi người Ngài đã dựng nên biết được công việc của Ngài.
8 Khi ấy các thú vật rừng rút trong hang nó,
 Và ở trong hầm của chúng nó.
9 Từ các lầu các phương nam bão tuôn tới,
 Và gió bắc dẫn lạnh lẽo đến.
10 Nước đá thành ra bởi hơi thở của Đức Chúa Trời;
 Bề rộng của nước đông đặc lại.
11 Ngài chứa nước trong mây,
 Và giăng ra các mây chớp nhoáng của Ngài;
12 Nhờ Ngài dẫn dắt, nó bay vận khắp tứ phương,
 Đặng làm xong công việc mà Ngài phán biểu nó làm trên khắp trái đất.
13 Ngài sai mây hoặc để giáng họa, hoặc để tưới đất,
 Hoặc để làm ơn cho loài người.

14 Hỡi Gióp, hãy nghe lời nầy,
 Khá đứng yên, suy nghĩ về các việc diệu kỳ của Đức Chúa Trời.
15 Ông có biết cách nào Đức Chúa Trời sắp đặt các việc ấy chăng?
 Cách nào Ngài chiếu lòa chớp nhoáng của mây Ngài chăng?
16 Ông có biết mây cân bình sao chăng?
 Có hiểu công việc diệu kỳ của
 Đấng có trí huệ trọn vẹn sao chăng?
17 Có biết cớ sao quần áo ông nóng,
 Khi Ngài lấy gió nam mà làm cho trái đất được an tịnh?
18 Ông có thế trải bầu trời ra với Đức Chúa Trời chăng?
 Nó vốn vững chắc như một tấm kính đúc.
19 Hãy dạy cho chúng tôi biết điều chúng tôi phải thưa cùng Ngài;
 Vì tại sự dốt nát, chúng tôi chẳng biết bày lời gì với Ngài.

20 Người ta há sẽ thuật với Đức Chúa Trời rằng tôi muốn thưa với Ngài sao?
 Nếu ai nói với Ngài, quả hẳn sẽ bị nuốt đi.
21 Bây giờ, người ta không thấy sự sáng chói lòa, nó đã ẩn trong mây;
 Nhưng gió thổi qua xô mây đi và trời trong trẻo lại.
22 Ráng vàng từ phương bắc đến;
 Nơi Đức Chúa Trời có oai nghiêm đáng sợ thay!
23 Luận về Đấng Toàn năng, ta không tìm thấy đến Ngài được:
 Ngài vốn rất quyền năng, rất chánh trực và công bình cực điểm, không hề hà hiếp ai.
24 Bởi cớ ấy loài người kính sợ Ngài;
 Ngài không đoái đến kẻ nào tưởng mình có lòng khôn ngoan.

37

  1“因此我心战兢,
  从原处移动。
  2听啊,听他轰轰的声音,
  是上帝口中所发的响声。
  3他发响声震遍天下,
  他的闪电直到地极。
  4随后,人听见他的声音,
  是那轰轰的声音;
  他发出威严的雷声,
  而不加以遏止。
  5上帝发出奇妙的雷声;
  他行大事,我们不能测透。
  6他对雪说:‘要降在地上’;
  对大雨和暴雨也是这样说。
  7他封住各人的手,
  叫所造的万人都知道他的作为。
  8野兽进入穴中,
  卧在自己洞内。
  9暴风来自内宫,
  寒冷出于狂风。
  10上帝嘘气成冰,
  凝结宽阔之水,
  11使密云盛满水气,
  乌云散布闪电。
  12云藉着他的指引游行旋转,
  在世界的地面上行他一切所吩咐的,
  13或为责罚,或为他的地,
  或为慈爱,都是他所行的。

  14约伯啊,侧耳听这话,
  要站立,思想上帝奇妙的作为。
  15你知道上帝如何安排这些,
  如何使云中的闪电照耀吗?
  16你知道云彩如何浮于空中,
  知识全备者奇妙的作为吗?
  17你知道南风使地寂静,
  你的衣服就变为热吗?
  18你岂能与上帝同铺穹苍,
  坚固如同铸成的镜子吗?
  19我们因在黑暗中,不会陈说,
  请你指教我们该对他说什么。
  20有人告诉他我要说话吗?
  岂有人说他愿被吞灭吗?

  21“现在,人不得见穹苍的亮光;
  风一吹过,天色晴朗。
  22金色的光辉来自北方,
  在上帝那里有可畏的威严。
  23全能者,我们不能测度;
  他大有能力,又有公平,
  满有公义,必不苦待人。
  24所以,世人敬畏他;
  凡自以为有智慧的,他都不看顾。”