50

Đức Giê-hô-va trách dân mình. – Đấng Mê-si bị bỏ và được thắng

1 Đức Giê-hô-va phán như vầy: Chớ nào tờ để mà ta đã để mẹ các ngươi ra ở đâu? Ai là người chủ nợ mà ta đã bán các ngươi cho? Nầy, các ngươi bị bán, là tại tội lỗi mình; mẹ các ngươi bị bỏ, là tại sự bội nghịch các ngươi. 2 Cớ sao khi ta đến, chẳng thấy có người nào? Cớ sao khi ta gọi, chẳng có ai thưa lại? Tay ta há ngắn quá không chuộc được sao? hay là sức ta không đủ mà cứu được sao? Nầy, ta chỉ nạt một cái thì biển liền cạn. Ta biến sông thành đồng vắng; cá dưới sông vì khan nước phải chết khát, hóa ra hôi thối. 3 Ta lấy sự tối tăm mặc cho các từng trời, và khoác cho một bao gai.
4 Chúa Giê-hô-va đã ban cho ta cái lưỡi của người được dạy dỗ, hầu cho ta biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ mệt mỏi. Ngài đánh thức ta mỗi buổi sớm mai, đánh thức tai ta để nghe lời Ngài dạy, như học trò vậy. 5 Thật, Chúa Giê-hô-va đã mở tai ta, ta không trái nghịch, cũng không giựt lùi. 6 Ta đã đưa lưng cho kẻ đánh ta, và đưa má cho kẻ nhổ râu ta; ai mắng hoặc nhổ trên ta, ta chẳng hề che mặt. 7 Chúa Giê-hô-va sẽ giúp ta, nên ta chẳng bị mắc cỡ; vậy ta làm cho mặt ta cứng như đá, vì biết mình sẽ chẳng có điều chi xấu hổ.
8 Đấng xưng ta công bình đã đến gần; ai dám kiện với ta? Hãy cùng ta đều đứng lên! Ai là kẻ đối địch ta? Hãy lại gần ta! 9 Thật, Chúa Giê-hô-va sẽ đến giúp ta: Ai định tội lỗi ta được?… Nầy, hết thảy chúng nó sẽ cũ đi như áo, bị sâu cắn rách. 10 Trong vòng các ngươi nào có ai kính sợ Đức Giê-hô-va, và nghe tiếng của tôi tớ Ngài? Kẻ nào đi trong tối tăm và không có sự sáng thì hãy trông cậy danh Đức Giê-hô-va, hãy nương nhờ Đức Chúa Trời mình. 11 Kìa, hết thảy các ngươi là kẻ thắp lửa và đốt đuốc vây lấy mình, thì hãy đi giữa ngọn lửa mình và giữa những đuốc mình đã đốt! Ấy là sự tay ta đã làm cho các ngươi, các ngươi sẽ nằm trong sự buồn bực!

50

Dân Chúng Phạm Tội Khiến Ðất Nước Bị Ðau Thương

  1CHÚA phán thế nầy, “Chứng thư ly dị mẹ các ngươi, người mà Ta đã rẫy bỏ, đâu rồi?
  Hoặc trong số những người Ta cho làm chủ nợ, ai là người đã được Ta bán các ngươi cho?
  Ðúng ra là vì tội của các ngươi mà các ngươi đã bán chính mình;
  Chính vì sự vi phạm của các ngươi mà mẹ các ngươi đã bị rẫy bỏ.
  2Tại sao khi Ta đến, chẳng còn người nào cả?
  Khi Ta kêu, chẳng còn ai để trả lời?
  Phải chăng tay Ta ngắn mà không chuộc được?
  Hoặc Ta không có khả năng giải thoát hay sao?
  Kìa, Ta quở một tiếng, biển cạn khô tức khắc;
  Ta biến các sông thành hoang địa khô cằn;
  Cá hôi thối vì chẳng còn nước nữa,
  Chúng chết đi vì hết sạch nước rồi.
  3Ta khoác lên bầu trời một màn đen ảm đạm,
  Làm vải thô bao trùm chúng lại.”

Tinh Thần Vâng Phục của Ðầy Tớ CHÚA

  4CHÚA Hằng Hữu đã ban cho tôi cái lưỡi của người có học,
  Ðể tôi biết nói lời nào thích hợp hầu nâng đỡ kẻ ngã lòng.
  Mỗi buổi sáng Ngài kêu tôi thức dậy;
  Ngài đánh thức tai tôi để chú ý lắng nghe như một học trò.
  5CHÚA Hằng Hữu mở tai tôi;
  Tôi không phản đối và chẳng quay bước bỏ đi.
  6Tôi đưa lưng cho những kẻ đánh tôi;
  Tôi đưa má cho những kẻ nhổ râu tôi;
  Tôi không giấu mặt để khỏi bị sỉ nhục và phỉ nhổ,
  7Vì CHÚA Hằng Hữu sẽ giúp đỡ tôi;
  Vì thế tôi sẽ không hổ thẹn;
  Vì thế tôi sẽ trơ mặt ra như đá lửa;
  Tôi biết tôi sẽ không bị hổ thẹn.
  8Ðấng xác minh tôi công chính đang ở gần tôi.
  Ai muốn đấu chọi với tôi?
  Xin đứng ra để chúng ta đối mặt với nhau.
  Ai muốn chống đối tôi?
  Mời người ấy hãy đến gần tôi.
  9Nầy, CHÚA Hằng Hữu sẽ giúp đỡ tôi,
  Ai là kẻ sẽ lên án tôi?
  Kìa, chúng sẽ cũ mòn như chiếc áo;
  Mối mọt sẽ ăn chúng hết sạch.

  10Ai trong các người kính sợ Chúa?
  Ai vâng theo tiếng của Ðầy Tớ Ngài?
  Ai đi trong bóng tối mà không cần ánh sáng?
  Người ấy hãy tin cậy vào danh CHÚA,
  Và nhờ cậy vào Ðức Chúa Trời của mình.

  11“Nầy, hỡi tất cả các ngươi,
  Là những kẻ nổi lửa lên phóng hỏa,
  Những kẻ đốt lên những ngọn lửa hại người,
  Hãy bước đi giữa ngọn lửa do các ngươi đã đốt,
  Và bị hỏa thiêu giữa ngọn lửa do các ngươi đốt để hại người.
  Ðây là điều các ngươi sẽ nhận lấy từ tay Ta:
  Các ngươi sẽ nằm xuống trong đớn đau cùng tột.”