50

Đức Giê-hô-va trách dân mình. – Đấng Mê-si bị bỏ và được thắng

1 Đức Giê-hô-va phán như vầy: Chớ nào tờ để mà ta đã để mẹ các ngươi ra ở đâu? Ai là người chủ nợ mà ta đã bán các ngươi cho? Nầy, các ngươi bị bán, là tại tội lỗi mình; mẹ các ngươi bị bỏ, là tại sự bội nghịch các ngươi. 2 Cớ sao khi ta đến, chẳng thấy có người nào? Cớ sao khi ta gọi, chẳng có ai thưa lại? Tay ta há ngắn quá không chuộc được sao? hay là sức ta không đủ mà cứu được sao? Nầy, ta chỉ nạt một cái thì biển liền cạn. Ta biến sông thành đồng vắng; cá dưới sông vì khan nước phải chết khát, hóa ra hôi thối. 3 Ta lấy sự tối tăm mặc cho các từng trời, và khoác cho một bao gai.
4 Chúa Giê-hô-va đã ban cho ta cái lưỡi của người được dạy dỗ, hầu cho ta biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ mệt mỏi. Ngài đánh thức ta mỗi buổi sớm mai, đánh thức tai ta để nghe lời Ngài dạy, như học trò vậy. 5 Thật, Chúa Giê-hô-va đã mở tai ta, ta không trái nghịch, cũng không giựt lùi. 6 Ta đã đưa lưng cho kẻ đánh ta, và đưa má cho kẻ nhổ râu ta; ai mắng hoặc nhổ trên ta, ta chẳng hề che mặt. 7 Chúa Giê-hô-va sẽ giúp ta, nên ta chẳng bị mắc cỡ; vậy ta làm cho mặt ta cứng như đá, vì biết mình sẽ chẳng có điều chi xấu hổ.
8 Đấng xưng ta công bình đã đến gần; ai dám kiện với ta? Hãy cùng ta đều đứng lên! Ai là kẻ đối địch ta? Hãy lại gần ta! 9 Thật, Chúa Giê-hô-va sẽ đến giúp ta: Ai định tội lỗi ta được?… Nầy, hết thảy chúng nó sẽ cũ đi như áo, bị sâu cắn rách. 10 Trong vòng các ngươi nào có ai kính sợ Đức Giê-hô-va, và nghe tiếng của tôi tớ Ngài? Kẻ nào đi trong tối tăm và không có sự sáng thì hãy trông cậy danh Đức Giê-hô-va, hãy nương nhờ Đức Chúa Trời mình. 11 Kìa, hết thảy các ngươi là kẻ thắp lửa và đốt đuốc vây lấy mình, thì hãy đi giữa ngọn lửa mình và giữa những đuốc mình đã đốt! Ấy là sự tay ta đã làm cho các ngươi, các ngươi sẽ nằm trong sự buồn bực!

50

Israel’s Sin and the Servant’s Obedience

1This is what the Lord says:
  “Where is your mother’s certificate of divorce
   with which I sent her away?
  Or to which of my creditors
   did I sell you?
  Because of your sins you were sold;
   because of your transgressions your mother was sent away.
  2When I came, why was there no one?
   When I called, why was there no one to answer?
  Was my arm too short to deliver you?
   Do I lack the strength to rescue you?
  By a mere rebuke I dry up the sea,
   I turn rivers into a desert;
  their fish rot for lack of water
   and die of thirst.
  3I clothe the heavens with darkness
   and make sackcloth its covering.”

  4The Sovereign Lord has given me a well-instructed tongue,
   to know the word that sustains the weary.
  He wakens me morning by morning,
   wakens my ear to listen like one being instructed.
  5The Sovereign Lord has opened my ears;
   I have not been rebellious,
   I have not turned away.
  6I offered my back to those who beat me,
   my cheeks to those who pulled out my beard;
  I did not hide my face
   from mocking and spitting.
  7Because the Sovereign Lord helps me,
   I will not be disgraced.
  Therefore have I set my face like flint,
   and I know I will not be put to shame.
  8He who vindicates me is near.
   Who then will bring charges against me?
   Let us face each other!
  Who is my accuser?
   Let him confront me!
  9It is the Sovereign Lord who helps me.
   Who will condemn me?
  They will all wear out like a garment;
   the moths will eat them up.

  10Who among you fears the Lord
   and obeys the word of his servant?
  Let the one who walks in the dark,
   who has no light,
  trust in the name of the Lord
   and rely on their God.
  11But now, all you who light fires
   and provide yourselves with flaming torches,
  go, walk in the light of your fires
   and of the torches you have set ablaze.
  This is what you shall receive from my hand:
   You will lie down in torment.