4

Lời khuyên bảo và ngăm đe

1 Đức Giê-hô-va phán: Hỡi Y-sơ-ra-ên, nếu ngươi trở về cùng ta, nếu trở về cùng ta, và nếu ngươi bỏ những việc gớm ghiếc khỏi trước mắt ta, thì ngươi sẽ chẳng bị dời đi nữa. 2 Ngươi sẽ lấy sự thật thà, ngay thẳng, công bình, mà thề rằng: Thật như Đức Giê-hô-va hằng sống, các nước sẽ được phước bởi Ngài và vinh hiển trong Ngài.
3 Vả, Đức Giê-hô-va phán cùng người Giu-đa và cùng Giê-ru-sa-lem như vầy: Hãy cày mở ruộng mới các ngươi, chớ gieo trong gai gốc. 4 Hỡi các ngươi, là người Giu-đa và dân cư Giê-ru-sa-lem, hãy tự cắt bì mình cho Đức Giê-hô-va, và cất dương bì khỏi lòng ngươi! Bằng chẳng vậy, cơn giận ta sẽ phừng lên như lửa, đốt cháy các ngươi, không ai dập tắt được, vì việc ác các ngươi đã làm.
5 Hãy rao ra trong Giu-đa; hãy truyền trong Giê-ru-sa-lem rằng: Hãy thổi kèn trong đất. Hãy kêu lớn tiếng rằng: Khá nhóm nhau lại và đi vào các thành bền vững. 6 Khá dựng cờ hướng về Si-ôn! Hãy trốn đi, đừng dừng lại! Vì ta khiến từ phương bắc đến một tai nạn, tức là một sự hư hại lớn. 7 Sư tử ra từ rừng nó, kẻ hủy diệt các nước bắt đầu ra đi khỏi chỗ mình, đặng làm cho đất ngươi ra hoang vu; các thành ngươi trở nên gò đống, và không có người ở. 8 Vậy nên, các ngươi hãy thắt bao gai, khóc và than thở, vì cơn giận phừng phừng của Đức Giê-hô-va chưa lìa khỏi chúng ta đâu. 9 Đức Giê-hô-va phán: Trong ngày đó, vua và các quan trưởng sửng sốt trong lòng; các thầy tế lễ bỡ ngỡ, các kẻ tiên tri lấy làm lạ.
10 Bấy giờ tôi nói: Ôi! Hỡi Chúa Giê-hô-va! Thật Ngài đã phỉnh dân nầy và Giê-ru-sa-lem lắm, mà nói rằng: Các ngươi sẽ được bình an! Nhưng lưỡi gươm đã thấu đến sự sống.
11 Trong thời đó, sẽ nói cùng dân nầy và Giê-ru-sa-lem rằng: Gió nóng đến từ các gò trọi nơi đồng vắng, thổi trên con gái dân ta, nhưng chẳng dùng để dê lúa được, và cũng chẳng làm cho sạch được. 12 Lại có gió lớn hơn nữa vì ta mà đến. Nay ta sẽ rao sự đoán xét nghịch cùng chúng nó.
13 Nầy, nó sẽ lên như một đám mây, xe cộ nó dường cơn gió lốc, ngựa nó lẹ như chim ưng. Khốn cho chúng ta, vì bị hủy diệt! 14 Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy làm sạch hết điều ác trong lòng ngươi, hầu cho ngươi được cứu. Ngươi nuôi những ý tưởng gian ác trong lòng cho đến chừng nào? 15 Vì có tiếng đến từ đất Đan, từ gò Ép-ra-im, rao truyền tai vạ. 16 Hãy báo cho các nước! Hãy rao cho Giê-ru-sa-lem rằng: Kẻ vây hãm từ phương xa mà đến, và kêu la nghịch cùng các thành Giu-đa. 17 Chúng nó vây Giê-ru-sa-lem như kẻ giữ ruộng; vì thành ấy đã nổi loạn nghịch cùng ta, Đức Giê-hô-va phán vậy. 18 Đó là những sự mà đường lối và việc làm của ngươi đã chuốc lấy cho ngươi; đó là sự gian ác ngươi! Thật, sự ấy là cay đắng, thấu đến trong lòng ngươi.
19 Ôi! Tôi đau lòng, đau lòng! Cơn đau đớn quặn thắt lòng tôi; lòng đương bối rối trong tôi. Tôi không thể làm thinh! Hỡi linh hồn tôi, vì mầy nghe giọng kèn và tiếng giặc giã. 20 Hủy diệt càng thêm hủy diệt, báo tin chẳng dứt, cả đất bị phá tán; nhà tạm tôi thình lình bị hủy, màn cháng tôi bỗng chốc bị hư! 21 Tôi sẽ thấy cờ và nghe tiếng kèn cho đến chừng nào? 22 Thật dân ta là ngu muội, chúng nó chẳng nhìn biết ta. Ấy là những con cái khờ dại, không có trí khôn, khéo làm điều ác, mà không biết làm điều thiện.
23 Tôi xem đất: Nầy, là vô hình và trống không; xem các từng trời: thì không có sự sáng. 24 Tôi xem các núi, thấy đều rúng động; mọi gò đều lung lay. 25 Tôi xem: Chẳng còn một người, hết thảy chim trời đều trốn tránh. 26 Tôi xem thấy ruộng tốt đã trở nên đồng vắng, hết thảy các thành đều bị hủy phá trước mặt Đức Giê-hô-va, bởi cơn nóng giận của Ngài.
27 Vì Đức Giê-hô-va phán như vầy: Cả đất sẽ hoang vu, nhưng ta không diệt hết. 28 Bởi cớ đó, đất sẽ sầu thảm, các từng trời sẽ tối đen. Vì ta đã phán, đã định, thì chẳng đổi ý, chẳng xây lại.
29 Nghe tiếng ồn lính kỵ và lính bắn cung, thì hết thảy các thành đều chạy trốn; núp trong rừng cây, leo lên vầng đá; các thành đều bị bỏ, chẳng có người ở. 30 Còn ngươi, khi đã bị phá hủy, thì sẽ làm gì? Ngươi dầu có mặc áo màu tím, trang sức đồ vàng, lấy mực vẽ mắt, làm cho mình ra đẹp, cũng là vô ích: Người yêu ngươi cũng khinh ngươi, mà đòi sự sống của ngươi. 31 Vì ta nghe tiếng, như tiếng đàn bà đẻ, tiếng thảm thương như tiếng đàn bà đẻ con so. Ấy là tiếng con gái Si-ôn, thở và dang tay ra mà rằng: Khốn nạn cho tôi! Linh hồn tôi đã ngất đi trước mặt kẻ giết người!

4

呼召以色列悔改

  1耶和华说:“以色列啊,
  你若回转,回转归向我,
  若从我眼前除掉你可憎的偶像,
  不再犹疑不定,
  2凭诚实、公平、公义
  指着永生的耶和华起誓;
  列国就必因他蒙福,
  也必因他夸耀。”
3耶和华对犹大人和耶路撒冷人如此说:
  “你们要为自己开垦荒地,
  不要撒种在荆棘里。
  4犹大人和耶路撒冷的居民哪,
  你们当自行割礼,归耶和华,
  将你们心里的污秽除掉;
  免得我的愤怒因你们的恶行发作,
  如火燃起,
  甚至无人能熄灭!”

外患威胁犹大

  5你们要在犹大传扬,
  在耶路撒冷宣告,说:
  “当在国中吹角,高声呼叫说:
  ‘你们当聚集!
  我们好进入坚固城!’
  6应当向锡安竖立大旗。
  逃吧,不要迟延,
  因我必使灾祸与大毁灭从北方来到。
  7有狮子从密林中上来,
  是毁坏列国的。
  它已动身出离本处,
  要使你的地荒凉,
  使你的城镇变为废墟,无人居住。
  8因此,你们当腰束麻布,哭泣哀号,
  因为耶和华的烈怒并未转离我们。”

9耶和华说:“到那时,君王和领袖的心要失丧,祭司都要惊奇,先知都要诧异。” 10我说:“哀哉!主耶和华啊,你真是大大欺哄这百姓和耶路撒冷,说:‘你们必得平安。’其实刀剑已经抵住喉咙了!”
11那时,必有话对这百姓和耶路撒冷说:“来自旷野光秃高地的热风吹向我的百姓,不是为簸扬,也不是为扬净。 12又有一阵比这更大的风向我刮来;现在,我要向他们宣读我的判决。”

犹大被围困

  13看哪,他必如云涌上;
  他的战车如旋风,
  他的马比鹰更快。
  我们有祸了!
  我们败落了!
  14耶路撒冷啊,你当洗去心中的恶,
  使你可以得救。
  恶念在你里面要存到几时呢?
  15有声音从传出,
  有灾祸从以法莲山传来。
  16你们当传给列国,
  看哪,要向耶路撒冷报告:
  “有围攻的人从远方来到,
  向犹大的城镇大声喊叫。
  17他们包围耶路撒冷
  好像看守田园的,
  因为它背叛了我。
  这是耶和华说的。
  18你的作风和行为招惹这事;
  这是你罪恶的结果,
  实在是苦,
  刺透了你的心!”

耶利米为同胞担忧

  19我的肺腑啊,我的肺腑啊,我心疼痛!
  我的心在我里面烦躁不安。
  我不能静默不言,
  因我已听见角声和打仗的喊声。
  20毁坏的信息不断传来,
  因为全地荒废。
  我的帐棚忽然毁坏,
  我的幔子顷刻破裂。
  21我看见大旗,听见角声,
  要到几时呢?
  22“我的百姓愚顽,不认识我;
  他们是愚昧无知的儿女,
  有智慧行恶,没有知识行善。”

将要来临的毁灭

  23我观看地,
  看哪,地是空虚混沌;
  我观看天,天也无光。
  24我观看大山,看哪,尽都震动,
  小山也都摇来摇去。
  25我观看,看哪,无人;
  空中的飞鸟也都躲避。
  26我观看,看哪,肥田变为荒地;
  所有城镇在耶和华面前,
  因他的烈怒都被拆毁。
  27耶和华如此说:“全地必然荒凉,
  我却不毁灭净尽。
  28因此,地要悲哀,
  天上也必黑暗;
  因为我言已出,我意已定,
  必不改变,也不由此转回。”
  29各城的人因骑兵和弓箭手的响声就都逃跑,
  进入密林,爬上磐石;
  城镇都被抛弃,
  无人住在其中。
  30你这被毁灭的啊,
  你要做什么呢?
  你穿上朱红衣服,
  佩戴黄金饰物,
  用眼影修饰眼睛,
  徒然美化你自己。
  恋慕你的却藐视你,
  寻索你的性命。
  31我听见有仿佛妇人临产的声音,
  好像是生头胎疼痛的声音,
  原来是锡安的声音;
  她喘着气,伸开手:
  “我有祸了!
  在杀人者跟前,我的心灵发昏。”