1 Đức Giê-hô-va phán: Hỡi Y-sơ-ra-ên, nếu ngươi trở về cùng ta, nếu trở về cùng ta, và nếu ngươi bỏ những việc gớm ghiếc khỏi trước mắt ta, thì ngươi sẽ chẳng bị dời đi nữa. 2 Ngươi sẽ lấy sự thật thà, ngay thẳng, công bình, mà thề rằng: Thật như Đức Giê-hô-va hằng sống, các nước sẽ được phước bởi Ngài và vinh hiển trong Ngài. 3 Vả, Đức Giê-hô-va phán cùng người Giu-đa và cùng Giê-ru-sa-lem như vầy: Hãy cày mở ruộng mới các ngươi, chớ gieo trong gai gốc.⚓4 Hỡi các ngươi, là người Giu-đa và dân cư Giê-ru-sa-lem, hãy tự cắt bì mình cho Đức Giê-hô-va, và cất dương bì khỏi lòng ngươi! Bằng chẳng vậy, cơn giận ta sẽ phừng lên như lửa, đốt cháy các ngươi, không ai dập tắt được, vì việc ác các ngươi đã làm. 5 Hãy rao ra trong Giu-đa; hãy truyền trong Giê-ru-sa-lem rằng: Hãy thổi kèn trong đất. Hãy kêu lớn tiếng rằng: Khá nhóm nhau lại và đi vào các thành bền vững. 6 Khá dựng cờ hướng về Si-ôn! Hãy trốn đi, đừng dừng lại! Vì ta khiến từ phương bắc đến một tai nạn, tức là một sự hư hại lớn. 7 Sư tử ra từ rừng nó, kẻ hủy diệt các nước bắt đầu ra đi khỏi chỗ mình, đặng làm cho đất ngươi ra hoang vu; các thành ngươi trở nên gò đống, và không có người ở. 8 Vậy nên, các ngươi hãy thắt bao gai, khóc và than thở, vì cơn giận phừng phừng của Đức Giê-hô-va chưa lìa khỏi chúng ta đâu. 9 Đức Giê-hô-va phán: Trong ngày đó, vua và các quan trưởng sửng sốt trong lòng; các thầy tế lễ bỡ ngỡ, các kẻ tiên tri lấy làm lạ. 10 Bấy giờ tôi nói: Ôi! Hỡi Chúa Giê-hô-va! Thật Ngài đã phỉnh dân nầy và Giê-ru-sa-lem lắm, mà nói rằng: Các ngươi sẽ được bình an! Nhưng lưỡi gươm đã thấu đến sự sống. 11 Trong thời đó, sẽ nói cùng dân nầy và Giê-ru-sa-lem rằng: Gió nóng đến từ các gò trọi nơi đồng vắng, thổi trên con gái dân ta, nhưng chẳng dùng để dê lúa được, và cũng chẳng làm cho sạch được. 12 Lại có gió lớn hơn nữa vì ta mà đến. Nay ta sẽ rao sự đoán xét nghịch cùng chúng nó. 13 Nầy, nó sẽ lên như một đám mây, xe cộ nó dường cơn gió lốc, ngựa nó lẹ như chim ưng. Khốn cho chúng ta, vì bị hủy diệt! 14 Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy làm sạch hết điều ác trong lòng ngươi, hầu cho ngươi được cứu. Ngươi nuôi những ý tưởng gian ác trong lòng cho đến chừng nào? 15 Vì có tiếng đến từ đất Đan, từ gò Ép-ra-im, rao truyền tai vạ. 16 Hãy báo cho các nước! Hãy rao cho Giê-ru-sa-lem rằng: Kẻ vây hãm từ phương xa mà đến, và kêu la nghịch cùng các thành Giu-đa. 17 Chúng nó vây Giê-ru-sa-lem như kẻ giữ ruộng; vì thành ấy đã nổi loạn nghịch cùng ta, Đức Giê-hô-va phán vậy. 18 Đó là những sự mà đường lối và việc làm của ngươi đã chuốc lấy cho ngươi; đó là sự gian ác ngươi! Thật, sự ấy là cay đắng, thấu đến trong lòng ngươi. 19 Ôi! Tôi đau lòng, đau lòng! Cơn đau đớn quặn thắt lòng tôi; lòng đương bối rối trong tôi. Tôi không thể làm thinh! Hỡi linh hồn tôi, vì mầy nghe giọng kèn và tiếng giặc giã. 20 Hủy diệt càng thêm hủy diệt, báo tin chẳng dứt, cả đất bị phá tán; nhà tạm tôi thình lình bị hủy, màn cháng tôi bỗng chốc bị hư! 21 Tôi sẽ thấy cờ và nghe tiếng kèn cho đến chừng nào? 22 Thật dân ta là ngu muội, chúng nó chẳng nhìn biết ta. Ấy là những con cái khờ dại, không có trí khôn, khéo làm điều ác, mà không biết làm điều thiện. 23 Tôi xem đất: Nầy, là vô hình và trống không; xem các từng trời: thì không có sự sáng. 24 Tôi xem các núi, thấy đều rúng động; mọi gò đều lung lay. 25 Tôi xem: Chẳng còn một người, hết thảy chim trời đều trốn tránh. 26 Tôi xem thấy ruộng tốt đã trở nên đồng vắng, hết thảy các thành đều bị hủy phá trước mặt Đức Giê-hô-va, bởi cơn nóng giận của Ngài. 27 Vì Đức Giê-hô-va phán như vầy: Cả đất sẽ hoang vu, nhưng ta không diệt hết. 28 Bởi cớ đó, đất sẽ sầu thảm, các từng trời sẽ tối đen. Vì ta đã phán, đã định, thì chẳng đổi ý, chẳng xây lại. 29 Nghe tiếng ồn lính kỵ và lính bắn cung, thì hết thảy các thành đều chạy trốn; núp trong rừng cây, leo lên vầng đá; các thành đều bị bỏ, chẳng có người ở. 30 Còn ngươi, khi đã bị phá hủy, thì sẽ làm gì? Ngươi dầu có mặc áo màu tím, trang sức đồ vàng, lấy mực vẽ mắt, làm cho mình ra đẹp, cũng là vô ích: Người yêu ngươi cũng khinh ngươi, mà đòi sự sống của ngươi. 31 Vì ta nghe tiếng, như tiếng đàn bà đẻ, tiếng thảm thương như tiếng đàn bà đẻ con so. Ấy là tiếng con gái Si-ôn, thở và dang tay ra mà rằng: Khốn nạn cho tôi! Linh hồn tôi đã ngất đi trước mặt kẻ giết người!
4
Kêu Gọi Ăn Năn
1CHÚA phán: “Hỡi Y-sơ-ra-ên, nếu ngươi muốn trở về, Hãy trở về với Ta. Nếu ngưoi dẹp bỏ các vật gớm ghiếc khỏi trước mặt Ta, Nếu ngươi không còn đi lông bông nữa, 2Nếu ngươi nhân danh CHÚA hằng sống mà thề, Với lòng trung tín, công bình và công chính, Bấy giờ các nước sẽ được Ngài ban phước, Và chúng sẽ tự hào về Ngài.” 3CHÚA phán với dân Giu-đa và thành Giê-ru-sa-lem như vầy: “Hãy cầy ruộng bỏ hoang, Đừng gieo trồng giữa gai gốc. 4Hỡi dân Giu-đa, và dân cư thành Giê-ru-sa-lem, Hãy mở lòng các ngươi ra cho CHÚA, Hãy cắt bỏ lớp vỏ chai lì của lòng các ngươi,⚓ Kẻo cơn giận Ta bừng lên như lửa, Thiêu cháy mà không ai dập tắt nổi, Vì điều ác các ngươi đã làm.”
Thảm Họa Gần Kề
5“Hãy rao ra trong xứ Giu-đa, Hãy loan ra trong thành Giê-ru-sa-lem, Hãy thổi kèn vang khắp đất, Hãy công bố thật to: ‘Nào, hãy tập họp lại, Chúng ta cùng trốn vào các thành kiên cố.’ 6Hãy giương cờ hướng về Si-ôn, Hãy trốn đến nơi an toàn, đừng dừng lại, Vì Ta sẽ khiến tai họa và đổ nát Tan hoang đến từ phương bắc. 7Sư tử đã ra khỏi rừng rậm, Kẻ hủy diệt các nước đã nhổ trại, Rời khỏi căn cứ, Để làm cho đất nước ngươi tan hoang, Các thành phố ngươi điêu tàn, Không người ở. 8Vì thế, hãy quấn vải tang ngang lưng,⚓ Hãy đập ngực, khóc than: ‘Cơn thịnh nộ của CHÚA Chưa xây khỏi chúng ta!’ ” 9CHÚA phán: “Trong ngày ấy, Vua quan đều mất hết tinh thần, Các thầy tế lễ kinh hoàng, Các tiên tri khiếp đảm.” 10Tôi thưa: “Ôi, lạy CHÚA! Thật chính Ngài đã lừa gạt dân này và thành Giê-ru-sa-lem. Ngài đã hứa: ‘Các ngươi sẽ sống bình an,’ trong khi lưỡi gươm đã kề cổ họng.” 11Lúc ấy, người ta sẽ nói với dân này và thành Giê-ru-sa-lem: “Một ngọn gió nóng bỏng từ các đồi trọc trong sa mạc thổi thẳng vào con gái Ta, tức dân Ta, Nhưng gió này không dùng để quạt thóc hay sảy gạo, 12Gió mạnh quá cho các việc ấy, gió thổi đến theo lệnh Ta. Bây giờ chính Ta cũng sẽ tuyên án chúng nó. 13Này, kẻ thù⚓ kéo đến như đám mây, Xe chiến mã nó như vũ bão, Ngựa nó nhanh hơn chim đại bàng. ‘Khốn cho chúng tôi! Xong đời chúng tôi rồi!’ 14Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy rửa sạch gian ác khỏi lòng ngươi, hầu cho ngươi được giải cứu! Ngươi còn chứa chấp âm mưu độc hại trong lòng ngươi cho đến khi nào? 15Kìa, có tiếng loan ra từ địa phận Đan, Tiếng báo tin độc hại từ núi Ép-ra-im. 16Hãy thông báo cho các nước: ‘Xem kìa!’ Hãy công bố cho thành Giê-ru-sa-lem: ‘Quân thù bao vây đến từ miền xa xăm, Chúng hò hét chống lại các thành của Giu-đa. 17Như người canh giữ ruộng, chúng siết chặt vòng vây từ mọi phía, Vì thành này phản loạn chống lại Ta.’ ”
18Nếp sống và hành động của ngươi Đã gây ra mọi điều ấy. Đó là hậu quả cay đắng Do gian ác ngươi gây ra, Nó đâm thấu tận đáy lòng ngươi.
Tiên Tri Giê-rê-mi Đau Xót Cho Dân Của Ông
19Ôi! tôi đau lòng! Tôi đau lòng! Tôi quằn quại! Ôi! Lồng ngực tôi! Tim tôi đập thình thịch, Tôi không thể nín lặng, Vì, hỡi linh hồn ta, ngươi có nghe tiếng kèn vang dội, Tiếng hò hét của chiến trận. 20Đổ nát và đổ nát, Khắp đất nước điêu tàn, Bỗng chốc lều trại tôi tan hoang, Màn giăng bứt đổ trong giây lát! 21Tôi còn phải nhìn thấy cờ xí quân thù, Và nghe tiếng kèn báo hiệu cho đến khi nào? 22Dân Ta thật là dại dột, Chúng chẳng nhận biết Ta. Chúng là con cái đần độn, Thiếu hiểu biết, Chúng khéo làm điều ác, Nhưng làm điều lành thì chúng chẳng biết!
Giê-rê-mi Nhìn Thấy Cảnh Hủy Diệt Tương Lai Trong Suy Tưởng
23Tôi nhìn xuống đất, Này cảnh hỗn độn điêu tàn, Tôi nhìn lên trời, Không thấy ánh sáng đâu cả. 24Tôi nhìn xem các núi, Này núi rung chuyển, Hết thảy các đồi đều lắc lư qua lại. 25Tôi nhìn xem, này không một bóng người, Hết thảy chim trời đều bay mất biệt. 26Tôi nhìn xem, này đất mầu mỡ thành sa mạc, Hết thảy các thành đều đổ nát Trước mặt CHÚA, trước cơn thịnh nộ của Ngài. 27CHÚA phán như vầy: “Khắp đất nước sẽ điêu tàn, Nhưng Ta chưa tận diệt đến cùng. 28Vì thế, đất sẽ chịu tang, Bầu trời trên cao sẽ tối sầm lại, Vì Ta đã phán, Ta đã định, Ta sẽ không đổi ý, không rút lời. 29Nghe tiếng kỵ binh và người bắn cung, Thành nào cũng chạy trốn: Dân chúng chui vào bụi rậm, Len lỏi giữa hóc đá. Thành nào cũng bỏ trống, Không người ở. 30Còn ngươi, hỡi kẻ bị định tội kia,⚓ Ngươi làm gì mà mặc áo đỏ thắm, Trang sức bằng vàng ròng, Dùng chì vẽ mắt cho to ra? Ngươi làm đẹp cũng vô ích! Các tình nhân ngươi Đã bỏ ngươi.” 31Tôi nghe tiếng, như tiếng người sản phụ chuyển dạ, Tiếng đau đớn của người sản phụ sinh con so. Đó là tiếng của Si-ôn, con gái tôi, Dang hai tay ra, thở hổn hển: “Khốn cho tôi! Tôi sắp ngất! Bọn sát nhân tìm hại mạng sống tôi!”