28

Ca Ngợi Sự Khôn Ngoan

  1Bạc tất nhiên phải có mỏ,
   Vàng phải có lò luyện.
  2Sắt đào lên từ lòng đất,
   Quặng nấu chảy ra đồng.
  3Công nhân hầm mỏ rọi ánh sáng vào nơi tối tăm,
   Đào cuốc đến tận hang cùng ngõ hẻm,
   Tìm quặng trong bóng tối âm u.
  4Họ khai thông đường hầm cách xa nơi người ở,
   Họ bị quên lãng vì không ai đặt chân tới đó,
   Họ buộc mình lủng lẳng vào sợi dây, làm việc nơi hoang vắng.
  5Hoa màu mọc lên từ đất,
   Nhưng lòng đất dường như bị lửa xáo trộn.
  6Lẫn trong đá có ngọc lam xanh biếc,
   Lóng lánh những chấm vàng.
  7Con đường này, chim săn mồi không hề biết,
   Mắt chim ưng cũng chẳng thấy,
  8Thú rừng chưa hề giẫm chân lên,
   Sư tử cũng chẳng đi ngang qua.
  9Con người đập vỡ đá lửa,
   Đào sập chân núi.
  10Khi họ đục đá mở đường hầm,
   Mắt họ xem xét mọi vật quý.
  11Họ xây đập ngăn sông tận nguồn,
   Để phơi ra ánh sáng những vật giấu kín.

Sự Khôn Ngoan Không Ai Tìm Được, Cũng Không Mua Được

  12Nhưng tìm đâu ra khôn ngoan?
   Đâu là nguồn của thông sáng?
  13Người phàm không biết đường dẫn đến khôn ngoan,
   Không thể tìm được khôn ngoan trên trần gian.
  14Vực sâu nói: “Nó không có trong tôi,”
   Biển cả nói: “Nó không ở cùng tôi.”
  15Không thể trao vàng khối đổi lấy nó,
   Cũng không cân bạc mua được nó.
  16Không thể đánh giá nó bằng vàng Ô-phia,
   Mã não quý hoặc ngọc lam xanh biếc.
  17Vàng hoặc pha lê cũng không so được với nó,
   Dụng cụ bằng vàng ròng cũng không đổi được nó.
  18San hô và thủy tinh chẳng đáng nói đến,
   Khôn ngoan quý giá hơn hồng ngọc.
  19Hoàng ngọc xứ Ê-thi-ô-bi không sánh được với nó,
   Cũng không thể đánh giá nó bằng vàng ròng.
  20Vậy, khôn ngoan đến từ đâu?
   Đâu là nguồn của thông sáng?
  21Khôn ngoan giấu kín khỏi mắt kẻ sống,
   Ngay cả chim trời cũng không thấy.
  22Cõi diệt vong và sự chết nói:
   “Tai chúng tôi có nghe đồn về nó.”

Đức Chúa Trời Biết Đường Dẫn Đến Khôn Ngoan

  23Chỉ một mình Đức Chúa Trời biết đường dẫn đến khôn ngoan,
   Chỉ mình Ngài biết nơi nào tìm được nó,
  24Vì Ngài nhìn thấy tận chân trời góc biển,
   Và nhìn thấy mọi sự dưới bầu trời.
  25Khi Ngài ban sức mạnh cho gió,
   Đo lường mức độ nước,
  26Khi Ngài ấn định luật cho mưa,
   Vạch đường cho sấm sét,
  27Bấy giờ Ngài nhìn thấy khôn ngoan, và công bố ra,
   Ngài khảo sát và lập nó vững vàng.
  28Ngài phán với loài người:
   “Kính sợ Chúa, chính đó là khôn ngoan,
   Lìa bỏ điều ác, chính đó là thông sáng.”

28

Sự Khôn Ngoan của Con Người Có Hạn

  1Chắc hẳn là có mỏ bạc;
  Và phải có nơi để người ta luyện vàng.
  2Sắt được lấy ra từ lòng đất;
  Nấu quặng chảy ra người ta lấy được đồng.
  3Người ta xua tan bóng tối và đào bới cho đến nơi cùng tận;
  Họ tìm kiếm quặng mỏ trong nơi tối tăm và mù mịt.
  4Họ đào một đường sâu vào lòng đất, nơi không người ở;
  Họ vào tận nơi sâu thẳm không dấu chân người;
  Họ dùng dây leo xuống nơi xa cách người sống;
  Họ bị đong đưa qua lại dưới vực sâu thăm thẳm mịt mù.
  5Ðất, nơi tạo ra cơm bánh nuôi người;
  Thế mà sâu bên dưới là lửa hừng nóng chảy.
  6Ðá dưới lòng đất là nơi cho ra ngọc bích;
  Bụi của nó lại có vàng lẫn lộn ở trong.
  7Chim săn mồi không biết đường đến đó;
  Mắt chim ưng không thấy nó bao giờ.
  8Các thú dữ chưa hề đặt chân đến đó;
  Sư tử hung tàn cũng chưa đến đó khi nào.
  9Người ta tra tay vào những tảng đá hoa cương cứng ngắc;
  Họ làm cho núi đổ đến tận gốc;
  10Họ đào những đường hầm trong núi đá;
  Mắt họ thấy mọi báu vật của quặng mỏ trong lòng đất.
  11Họ lấp nguồn suối nước để nó không rỉ ra;
  Và những gì kín giấu đã được mang ra ánh sáng.

  12Nhưng người ta phải tìm sự khôn ngoan ở đâu?
  Ai biết sự thông sáng ở nơi nào?
  13Phàm nhân không biết được giá trị của nó;
  Nó không thể tìm thấy trong đất của người sống.
  14Vực sâu nói, “Nó không ở trong tôi”;
  Ðại dương nói, “Nó không ở với tôi.”
  15Người ta không thể dùng vàng để mua nó;
  Không ai có thể cân bạc để trả tiền mua nó bao giờ.
  16Nó không thể định giá trị bằng vàng Ô-phia,
  Hoặc đem so với ngọc mã não quý báu hay ngọc bích.
  17Vàng và kim cương không thể so sánh với nó được;
  Ðồ trang sức bằng vàng ròng không thể dùng để đổi nó.
  18Ðá san hô và đá quý đều không có giá trị gì so với nó;
  Giá trị của khôn ngoan rất cao so với các ngọc trai.
  19Ngọc hoàng bửu của Ê-thi-ô-pi không thể sánh với nó;
  Giá trị của nó không thể so với vàng ròng.
  20Vậy sự khôn ngoan đến từ đâu?
  Sự thông sáng ở nơi nào?
  21Nó bị che khuất khỏi mắt của mọi loài đang sống;
  Nó bị che kín khỏi mắt của các chim trời.
  22Ðịa ngục và tử thần nói,
  “Tai chúng tôi có nghe tiếng đồn về nó.”
  23Duy chỉ Ðức Chúa Trời mới hiểu biết đường lối nó;
  Một mình Ngài biết nó ở nơi nào.
  24Vì Ngài nhìn thấy mọi nơi ở tận cùng trái đất;
  Ngài trông thấy mọi sự ở dưới trời.
  25Ngài định vận tốc cho gió;
  Ngài phân phối lượng nước mưa theo mực độ của Ngài.
  26Ngài lập quy luật cho mưa;
  Ngài vạch lằn cho sấm chớp;
  27Bấy giờ Ngài trông thấy sự khôn ngoan và công bố nó;
  Ngài thiết lập nó và khám xét nó.
  28Ðoạn Ngài phán với loài người,
  “Này, kính sợ Chúa ấy là khôn ngoan; lánh xa điều ác ấy là thông sáng.”