1 Sau việc ấy, Gióp mở miệng rủa ngày sanh mình.⚓2 Gióp bèn cất tiếng nói rằng: 3 Ngày ta đã sanh ra, khá hư mất đi; Còn đêm đã nói rằng: Có được thai dựng một con trai, hãy tiêu diệt đi! 4 Nguyện ngày ấy bị ra tăm tối! Nguyện Đức Chúa Trời từ trên cao chớ thèm kể đến, Và ánh sáng đừng chiếu trên nó! 5 Chớ gì tối tăm và bóng sự chết nhìn nhận nó, Áng mây kéo phủ trên nó, Và nhật thực làm cho nó kinh khiếp. 6 Nguyện sự tối tăm mịt mịt hãm lấy đêm ấy; Chớ cho nó đồng lạc với các ngày của năm; Đừng kể nó vào số của các tháng! 7 Phải, nguyện cho đêm ấy bị son sẻ ;⚓ Tiếng vui cười chớ vang ra trong khoảng nó! 8 Ai hay rủa sả ngày, và có tài chọc Lê-vi-a-than⚓ dậy, Hãy rủa sả nó! 9 Nguyện sao chạng vạng đêm ấy phải tối tăm; Nó mong ánh sáng, mà ánh sáng lại chẳng có, Chớ cho nó thấy rạng đông mở ra! 10 Bởi vì đêm ấy không bế cửa lòng hoài thai ta, Chẳng có giấu sự đau đớn khỏi mắt ta.
11 Nhân sao tôi chẳng chết từ trong tử cung? Nhân sao không tắt hơi khi lọt lòng mẹ? 12 Cớ sao hai đầu gối đỡ lấy tôi, Và vú để cho tôi bú? 13 Bằng chẳng vậy, bây giờ ắt tôi đã nằm an tịnh, Được ngủ và nghỉ ngơi 14 Cùng các vua và mưu sĩ của thế gian, Đã cất mình những lăng tẩm; 15 Hoặc với các quan trưởng có vàng, Và chất bạc đầy cung điện mình; 16 Hoặc tôi chẳng hề có, như một thai sảo biệt tăm, giống các con trẻ không thấy ánh sáng. 17 Ở đó kẻ hung ác thôi rày rạc, Và các người mỏn sức được an nghỉ; 18 Ở đó những kẻ bị tù đồng nhau được bình tịnh, Không còn nghe tiếng của kẻ hà hiếp nữa. 19 Tại nơi ấy nhỏ và lớn đều ở cùng nhau, Và kẻ tôi mọi được phóng khỏi ách chủ mình.
20 Cớ sao ban ánh sáng cho kẻ hoạn nạn, Và sanh mạng cho kẻ có lòng đầy đắng cay? 21 Người như thế mong chết, mà lại không được chết; Cầu thác hơn là tìm kiếm bửu vật giấu kín;⚓ 22 Khi người ấy tìm được mồ mả, Thì vui vẻ và nức lòng mừng rỡ thay. 23 Người nào không biết đường mình phải theo, Và bị Đức Chúa Trời vây bọc bốn bên, sao lại được sự sống? 24 Vì trước khi ăn, tôi đã than siết, Tiếng kêu van tôi tuôn trôi như nước. 25 Vì việc tôi sợ hãi đã thấu đến tôi; Điều tôi kinh khủng lại xảy ra cho tôi. 26 Tôi chẳng được an lạc, chẳng được bình tịnh, chẳng được an nghỉ; Song nỗi rối loạn đã áp đến!
3
Gióp phát biểu
1Sau đó, Gióp mở miệng nguyền rủa ngày sinh của mình. 2Ông nói: 3“Ôi! Đáng tiêu diệt ngày ta chào đời. Xin cho hư vong, đêm mẹ hoài thai. 4Nguyện ngày ấy ngập tràn bóng tối, Đấng Chí tôn cũng chẳng đoái hoài, Cho không bao giờ thấy ánh mặt trời. 5Nguyện bóng tử vong che phủ Và áng mây đen hăm dọa. 6Cho đêm ấy tối tăm mù mịt Không được ai tính vào niên lịch Cũng không được gọi là thời gian.⚓ 7Cho đêm ấy ra hoang vu tẻ lạnh Không lời vui, không một tiếng cười. 8Xin những ai có tài báng bổ, Dư khả năng chọc giận quỷ thần, Rủa giùm tôi đêm định mệnh. 9Nó đợi sáng, nhưng không thấy sáng, Không bao giờ thấy ánh bình minh, Đến ánh sao đêm cũng vắng tanh. 10Vì đã không khép kín lòng mẹ Để tôi ra đời chịu đắng cay. 11Sao không được chết lúc chào đời, Vừa lọt lòng mẹ đã tắt hơi? 12Sao tay⚓ mẹ hiền che chở tôi Và bầu sữa mẹ nuôi tôi sống? 13Nếu không, nay tôi đã nằm yên Được an giấc và nghỉ ngơi mãi mãi 14Với vua chúa, với công hầu khanh tướng Trong lăng viên, nơi phần mộ uy nghiêm 15Cùng với các hoàng thân giàu có Cung điện đầy châu báu, ngọc ngà. Để mắt tôi khỏi thấy mặt trời 16Sao mẹ tôi không bị sảo thai 17Và kẻ ác thôi gây phiền muộn Cho người mỏi mệt được nghỉ ngơi. 18Người trong lao tù được tự do Không còn gì tai ương áp bức! 19Giàu sang, nghèo hèn đều như nhau Và người nô lệ được phóng thích. 20Sao ban ánh sáng cho kẻ khổ Và sinh mạng cho hồn nặng đắng cay? 21Người trông mong chết, không được chết Ước ao tử vong hơn châu ngọc. 22Đến khi nằm yên dưới mộ phần Người vui mừng, sung sướng biết bao! 23Số phận tôi, Chúa Trời đã định, Lắm khổ đau, sao phải ra đời? 24Cơm không nuốt, tôi than dài thở vắn, Tiếng kêu rên như gió thét mưa gào. 25Ghét của nào, bị trao ngay của ấy, Điều tôi kỵ lại giáng trúng ngay tôi. 26Chưa một thoáng an bình, nghỉ ngơi thanh thản, Giông tố đã tơi bời ào ạt bủa giăng!