1 Gióp đáp lời lại mà rằng:⚓ 2 Quả thật, tôi biết ấy là như vậy; Nhưng làm thế nào cho loài người được công bình trước mặt Đức Chúa Trời? 3 Nếu muốn tranh biện với Ngài, Thì một lần trong ngàn lần, loài người không thể đáp lời. 4 Đức Chúa Trời có lòng trí huệ và rất mạnh sức: Ai cứng cỏi với Ngài mà lại được may mắn? 5 Ngài dời các núi đi, Đánh đổ nó trong cơn giận Ngài; nhưng núi chẳng biết đến. 6 Ngài khiến đất rung động khỏi nền nó, Và các trụ nó đều chuyển lay; 7 Ngài dạy biểu mặt trời, nó bèn chẳng mọc, Ngài đóng ấn trên các ngôi sao; 8 Một mình Ngài trải các từng trời ra, Và bước đi trên các ngọn sóng biển; 9 Ngài dựng nên sao bắc đẩu, sao cày, và sao rua, Cùng những lầu các bí mật của phương nam.⚓ 10 Ngài làm những việc lớn lao, không sao dò xét được, Những dấu kỳ chẳng xiết cho được. 11 Kìa, Ngài đi qua gần tôi, mà tôi không thấy Ngài, Ngài sang ngang trước mặt tôi, nhưng tôi chẳng nhìn thấy Ngài. 12 Kìa, Ngài vớ lấy mồi, ai ngăn trở Ngài được? Ai sẽ nói với Ngài rằng: Chúa làm chi vậy?
13 Đức Chúa Trời không hồi cơn giận Ngài; Những kẻ giúp đỡ Ra-háp đều cúi mình xuống dưới Ngài, 14 Phương chi tôi đáp lại với Ngài, Và chọn lời tranh biện cùng Ngài! 15 Dầu khi tôi công bình, tôi cũng không dám đối lại cùng Ngài; Nhưng tôi cầu xin ơn của Đấng phán xét tôi. 16 Mặc dầu tôi kêu cầu, và Ngài đáp lời tôi, Tôi cũng không tin rằng Ngài lắng tai nghe tiếng tôi. 17 Vì Ngài chà nát tôi trong cơn gió bão, Và thêm nhiều vít tích cho tôi vô cớ. 18 Ngài không để cho tôi hả hơi; Nhưng Ngài khiến tôi no đầy sự đắng cay, 19 Nếu luận về sức lực, kìa, Ngài vốn quyền năng! Nếu nói về lý đoán, thì Ngài rằng: “Ai dám cáo kiện ta?” 20 Dẫu rằng tôi công bình, miệng mình sẽ lên án cho mình; Tuy tôi trọn vẹn, nó sẽ tỏ tôi ra gian tà.
21 Dẫu tôi vô tội, tôi không kể đến mình tôi, Tôi khinh bỉ mạng sống tôi. 22 Ác và thiện thảy đều như nhau; bởi cớ ấy, nên tôi có nói: Ngài tiêu diệt người trọn vẹn cũng như kẻ gian ác. 23 Nếu tai họa giết chết thình lình, Thì Ngài chê cười sự thử thách của người vô tội. 24 Đất bị phó vào tay kẻ gian ác; Nó che mặt những quan xét của đất: Nếu chẳng phải nó, vậy thì ai?
25 Các ngày của tôi mau hơn kẻ trạm; Nó trốn không thấy điều phước hạnh. 26 Nó xớt qua mau như thuyền nan, Như chim ưng xông vào mồi. 27 Nếu tôi nói: Tôi sẽ quên sự than phiền tôi, Bỏ bộ mặt buồn thảm tôi và lấy làm vui mừng, 28 Thì tôi sợ hãi các điều đau đớn tôi, Biết rằng Ngài không cầm tôi là vô tội. 29 Phải, tôi sẽ bị định tội; Nên cớ sao tôi làm cho mình mệt nhọc luống công? 30 Nếu tôi tắm trong nước tuyết, Rửa tay tôi với nước tro, 31 Thì Ngài lại nhận tôi trong hầm, Đến đỗi quần áo tôi sẽ gớm ghê tôi. 32 Vì Đức Chúa Trời chẳng phải loài người như tôi, mà tôi dám đối với Ngài, Để chúng ta cùng đi chịu phán xét. 33 Chẳng có người nào phân xử giữa chúng ta, Đặt tay mình trên hai chúng ta. 34 Ước gì Chúa rút roi Ngài khỏi tôi, Khiến sự kinh khiếp của Ngài chớ làm rối loạn tôi nữa; 35 Bấy giờ, tôi sẽ nói, chẳng sợ Ngài; Nhưng tôi chẳng được như vậy.
9
Gióp đáp lời Binh-đát
1Bấy giờ Gióp trả lời: 2“Phải, tôi biết điều đó đúng, nhưng làm sao cho con người được vô tội trước mặt Thượng Đế? 3Ai muốn cãi lý với Ngài cũng được nhưng không ai đối đáp được với Ngài, ngàn lần Ngài vẫn thắng. 4Sự khôn ngoan của Ngài thật sâu sắc, quyền năng Ngài bao la; không ai chiến đấu với Ngài mà không bị tổn thương. 5Ngài dời núi đi không ai hay biết, lật nhào chúng trong cơn giận Ngài. 6Ngài lay chuyển đất ra khỏi chỗ nó, và khiến nền nó rúng động. 7Ngài truyền cho mặt trời ngưng chiếu sáng, và tắt các ánh sao. 8Chỉ một mình Ngài trải các bầu trời ra, và bước đi trên các lượn sóng biển. 9Chính Ngài đã làm ra các sao Bắc đẩu, sao Cày, sao Rua, và chòm sao Nam Tào⚓. Ngài khiến các hành tinh băng qua nam bán cầu⚓. 10Ngài làm nhiều điều diệu kỳ không thể hiểu nổi; và vô số các phép lạ không thể đếm được. 11Khi Ngài vượt qua, tôi không thấy Ngài; Khi Ngài đi ngang qua, tôi không nhận biết Ngài. 12Khi Ngài giật lấy, không ai cản Ngài được hay hỏi Ngài, ‘Chúa làm gì vậy?’ 13Ngài không kìm hãm cơn thịnh nộ. Thậm chí các bề tôi của quái vật Ra-háp cũng nằm sóng sượt vì khiếp sợ dưới chân Ngài. 14Cho nên làm sao tôi biện luận được với Thượng Đế, hay tìm lời lẽ tranh luận với Ngài? 15Dù cho có lý đi nữa, tôi cũng không thể trả lời Ngài; Tôi chỉ có thể kêu xin lòng nhân ái của Thượng Đế, Quan Án tôi. 16Nếu tôi kêu Ngài và Ngài trả lời, tôi vẫn không tin Ngài chịu nghe tôi. 17Ngài sẽ lấy cơn bão tố đè bẹp tôi và thêm cho tôi nhiều thương tích vô cớ. 18Ngài không cho tôi lấy hơi, nhưng bao trùm tôi bằng khốn khổ. 19Sức mạnh Ngài lớn hơn tôi; không ai có thể cáo Ngài về sự công chính. 20Dù cho tôi có lý đi nữa, miệng tôi sẽ bảo tôi sai lầm; Dù cho tôi vô tội, miệng tôi sẽ nói tôi có tội. 21Tôi vô tội nhưng tôi đâu dám nhận. Tôi chán đời sống tôi. 22Vì thế mà tôi nói, ‘Đằng nào cũng thế thôi. Thượng Đế tiêu diệt người vô tội lẫn kẻ có tội.’ 23Khi tai ương mang đến chết chóc bất ngờ, Thượng Đế sẽ cười trên đau khổ của người vô tội. 24Khi xứ rơi vào tay kẻ gian ác, thì Ngài bịt mắt các quan án, không cho họ thấy. Nếu Thượng Đế không làm điều đó thì ai làm? 25Những ngày tháng tôi qua mau hơn lực sĩ chạy đua; bay đi không thấy có niềm vui nào. 26Chúng lướt mau như thuyền lác. Chúng bổ nhào như chim ưng vồ mồi. 27Dù cho tôi nói, ‘Tôi sẽ không than van nữa; tôi sẽ đổi sắc mặt và tươi cười,’ 28Tôi vẫn gớm ghê mọi đau khổ tôi. Tôi biết Ngài cho rằng tôi có tội. 29Vì tôi đã bị xem như có tội rồi, cho nên cố gắng mà làm chi? 30Dù tay tôi rửa bằng xà bông, thân tôi tắm thật sạch sẽ, 31Ngài sẽ vẫn đẩy tôi xuống hố nhơ nhớp⚓, thậm chí đến áo quần tôi cũng gớm ghê tôi. 32Thượng Đế không phải là con người như tôi nên tôi không thể tranh luận với Ngài. Tôi không thể đưa Ngài ra tòa. 33Ước gì có ai giảng hoà giữa chúng tôi⚓, phân xử trường hợp chúng tôi. 34Người đó có thể cất đi hình phạt của Thượng Đế để sự kinh hoàng của Ngài không làm tôi khiếp sợ nữa. 35Lúc đó tôi sẽ nói lên mà không sợ sệt, nhưng hiện nay tôi không làm như thế được.”