1 Vả, các vua A-mô-rít ở bên kia sông Giô-đanh về phía tây, và các vua Ca-na-an ở gần biển vừa hay rằng Đức Giê-hô-va đã làm cho nước sông Giô-đanh bày khô trước mặt dân Y-sơ-ra-ên, cho đến chừng đã đi qua khỏi, thì lòng họ kinh khiếp và nao sờn vì cớ dân Y-sơ-ra-ên.
Làm phép cắt bì cho dân sự
2 Trong lúc đó Đức Giê-hô-va phán cùng Giô-suê rằng: Hãy sắm sửa dao bằng đá lửa, và làm phép cắt bì lần thứ nhì cho dân Y-sơ-ra-ên. 3 Vậy, Giô-suê sắm sửa dao bằng đá lửa, và làm phép cắt bì cho dân Y-sơ-ra-ên tại trên gò A-ra-lốt. 4 Nầy là cớ Giô-suê làm phép cắt bì cho họ: Các người nam trong dân chúng đã ra khỏi xứ Ê-díp-tô, tức là các chiến sĩ, đều đã chết dọc đường trong đồng vắng, sau khi ra khỏi xứ Ê-díp-tô.⚓5 Vả, hết thảy dân chúng mà đã ra khỏi xứ Ê-díp-tô đều có chịu phép cắt bì; nhưng sau khi ra khỏi xứ Ê-díp-tô người ta không có làm phép cắt bì cho một ai trong những người sanh ra dọc đường tại nơi đồng vắng. 6 Vì dân Y-sơ-ra-ên đã đi trong đồng vắng bốn mươi năm cho đến chừng cả dân sự đã bị chết hết, tức là những chiến sĩ đã ra khỏi xứ Ê-díp-tô, mà không vâng theo tiếng của Đức Giê-hô-va. Đức Giê-hô-va có thề cùng chúng rằng sẽ chẳng cho họ thấy xứ mà Đức Giê-hô-va đã thề cùng tổ phụ họ ban cho chúng ta, tức là xứ đượm sữa và mật. 7 Và Ngài đã dấy lên con cháu của họ mà thế vào chỗ. Ấy là con cháu nầy mà Giô-suê làm phép cắt bì cho, vì chúng nó không có chịu phép cắt bì dọc đường. 8 Khi người ta làm phép cắt bì cho hết thảy dân sự xong rồi, thì họ ở lại chỗ mình trong trại quân cho đến chừng nào lành.
Giữ lễ Vượt qua
9 Bấy giờ, Đức Giê-hô-va phán cùng Giô-suê rằng: Ngày nay ta đã cất khỏi các ngươi sự xấu hổ của xứ Ê-díp-tô. Nên người ta gọi chỗ ấy là Ghinh-ganh⚓ cho đến ngày nay. 10 Dân Y-sơ-ra-ên đóng trại tại Ghinh-ganh trong đồng bằng Giê-ri-cô, và giữ lễ Vượt qua nhằm ngày mười bốn tháng nầy, vào lối chiều tối.⚓11 Ngày sau lễ Vượt qua, chánh ngày đó, dân sự ăn thổ sản của xứ, bánh không men, và hột rang. 12 Ngày mà chúng đã ăn lúa mì của xứ, thì đến sáng mai ma-na hết; vậy, dân Y-sơ-ra-ên không có ma-na nữa, nhưng trong năm đó ăn những thổ sản của Ca-na-an.⚓
Giô-suê xem sự hiện thấy
13 Xảy khi Giô-suê ở gần Giê-ri-cô, ngước mắt lên mà nhìn, bèn thấy một người đứng cầm gươm trần đối diện cùng mình. Giô-suê đi lại người và nói rằng: Ngươi là người của chúng ta hay là người của kẻ thù nghịch chúng ta? 14 Người đáp: không, bây giờ ta đến làm tướng đạo binh của Đức Giê-hô-va. Giô-suê bèn sấp mặt xuống đất, lạy và hỏi rằng: Chúa truyền cho tôi tớ Chúa điều gì? 15 Tướng đạo binh của Đức Giê-hô-va nói cùng Giô-suê rằng: Hãy lột giày khỏi chân ngươi, vì nơi ngươi đứng là thánh. Giô-suê bèn làm như vậy.
5
1Khi vua các dân tộc sống bên bờ phía tây Giô-đan (gồm dân A-mo và dân Ca-na-an sống dọc miền biển) nghe tin Chúa làm nước sông Giô-đan khô cạn cho người Y-sơ-ra-ên đi qua, họ mất hết tinh thần, không còn nhuệ khí để đương đầu với người Y-sơ-ra-ên.
Lễ cắt bì
2Trong lúc ấy, Chúa bảo Giô-suê: “Lấy dao bằng đá lửa để làm lễ cắt bì lần thứ hai cho người Y-sơ-ra-ên.” 3Giô-suê vâng lời, sắm dao, cắt bì cho dân tại Ghi-bê-át A-ra-lốt. 4,5Lý do Giô-suê phải hành lễ cắt bì lần này là khi người Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai cập, những người đàn ông đủ tuổi ra trận đều đã được cắt bì nhưng họ đều gửi thây trong sa mạc. Còn những người được sinh ra sau này chưa ai chịu lễ cắt bì. 6Vì người Y-sơ-ra-ên không vâng lời Chúa, nên cuộc hành trình của họ phải kéo dài suốt bốn mươi năm trong sa mạc, cho đến khi toàn thế hệ ấy những người đủ tuổi chiến đấu lúc ra khỏi Ai-cập chết đi, Chúa đã thề không cho họ vào đất hứa, một vùng đất phì nhiêu màu mỡ. 7Lần này Giô-suê làm lễ cắt bì cho thế hệ sau (gồm những người mới lớn lên thay thế địa vị cha mình, vì họ chưa chịu cắt bì. 8Khi lệ này thi hành xong, họ ở yên trong trại cho đến khi vết cắt lành lặn.
Lễ Vượt qua
9Chúa bảo Giô-suê: “Ngày nay, Ta xóa sạch mối nhục Ai-cập cho con rơi.”⚓ Và nhu thế, chỗ ấy được gọi là Ghinh-ganh⚓ cho đến ngày nay. 10Trong thời gian cắm trại tại Ghinh ganh trên đồng bằng Giê-ri-cô, họ ăn lễ Vượt qua vào tối ngày mười bốn tháng giêng như thường lệ. 11,12Ngay sau ngày lễ, họ bắt đầu dùng thổ sản làm thực phẩm, lấy hạt ngũ cốc làm bánh không men và vào ngày kế tiếp, ma na không rơi xuống nữa. Từ đấy, họ không còn thấy ma na, nhưng sống bằng mùa màng của đất Ca-na-an.
Vị Thống Tướng
13Khi Giô-suê đến gần thành Giê-ri-cô, chợt nhìn lên, ông thấy một người cầm kiếm trần đứng trước mặt. Giô-suê bước tới, hỏi: “Ông là bạn hay thù?” 14Người ấy đáp: “ Ta là Thống Tướng quân đội của Chúa”. Giô-suê vội sấp mình xuống lạy và thưa: “Chúa muốn dạy con điều gì?” 15Vị tư lệnh quân đội Chúa bảo: “ Cởi giày con ra, vì đây là đất thánh” Giô-suê vâng lời.