14

Vua Hê-rốt giết Giăng Báp-tít

(Mac 6:14-29; Lu 9:7-9)

1 Lúc ấy, Hê-rốt là vua chư hầu, nghe tiếng đồn Đức Chúa Jêsus, 2 thì phán cùng bầy tôi rằng: Đây là Giăng Báp-tít. Người chết đi sống lại, nhân đó mới làm được mấy phép lạ như vậy. 3 Số là, bởi cớ Hê-rô-đia, vợ Phi-líp là em mình, nên vua Hê-rốt đã truyền bắt trói Giăng và bỏ tù. 4 Vì Giăng có can vua rằng: Vua không có phép được lấy người đó làm vợ. 5 Vua muốn giết Giăng, song sợ dân chúng, vì họ đều tôn Giăng là đấng tiên tri.
6 Vừa đến ngày ăn mừng sanh nhựt vua Hê-rốt, con gái của Hê-rô-đia nhảy múa ở giữa người dự đám, vua lấy làm thích lắm, 7 đến nỗi lấy lời thề mà hứa cho con gái ấy điều chi nàng muốn xin. 8 Vậy, nàng bị mẹ xui giục, bèn tâu rằng: Xin lấy cái đầu Giăng Báp-tít để trên mâm mà cho tôi đây. 9 Vua lấy làm buồn rầu; song vì đã thề lỡ rồi, và có những người dự yến ở đó, nên truyền cho nàng như lời. 10 Vua bèn sai người chém Giăng trong ngục, 11 rồi họ để đầu người trên mâm mà đem cho con gái ấy, nàng bèn đem cho mẹ mình. 12 Đoạn, các môn đồ của Giăng đến, lấy xác mà chôn, rồi đi báo tin cho Đức Chúa Jêsus.

Chúa hóa bánh ra nhiều, lần thứ nhứt

(Mac 6:30-44; Lu 9:10-17; Gi 6:1-14)

13 Đức Chúa Jêsus vừa nghe tin ấy, liền bỏ đó xuống thuyền, đi tẽ ra nơi đồng vắng. Khi đoàn dân biết vậy, thì từ các thành đi bộ mà theo Ngài. 14 Ngài ở thuyền bước lên, thấy đoàn dân đông đúc, động lòng thương xót, mà chữa cho kẻ bịnh được lành.
15 Đến chiều tối, môn đồ tới gần Ngài mà thưa rằng: Ở đây vắng vẻ, và trời tối rồi, xin thầy cho dân chúng về, để họ đi vào các làng đặng mua đồ ăn. 16 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Không cần họ phải đi; chính các ngươi hãy cho họ ăn. 17 Môn đồ thưa rằng: Chúng tôi có đây năm cái bánh và hai con cá mà thôi. 18 Ngài phán rằng: Hãy đem đây cho ta. 19 Ngài bèn truyền cho chúng ngồi xuống trên cỏ, đoạn, lấy năm cái bánh và hai con cá đó, ngửa mặt lên trời mà tạ ơn; rồi bẻ bánh ra đưa cho môn đồ, môn đồ phát cho dân chúng. 20 Ai nấy đều ăn no, còn bánh thừa lại thâu được đầy mười hai giỏ. 21 Số người ăn ước chừng năm ngàn, không kể đàn bà con nít.

Chúa đi bộ trên mặt biển

(Mac 6:45-52; Gi 6:15-21)

22 Kế đó, Ngài liền hối môn đồ xuống thuyền, qua trước bờ bên kia, trong khi Ngài đang truyền cho dân chúng tan đi. 23 Xong rồi, Ngài lên núi để cầu nguyện riêng; đến chiều tối, Ngài ở đó một mình.
24 Bấy giờ, thuyền đã ra giữa biển rồi, vì gió ngược, nên bị sóng vỗ. 25 Song đến canh tư đêm ấy, Đức Chúa Jêsus đi bộ trên mặt biển mà đến cùng môn đồ. 26 Khi thấy Ngài đi bộ trên mặt biển, thì môn đồ bối rối mà nói rằng: Ấy là một con ma; rồi sợ hãi mà la lên. 27 Nhưng Đức Chúa Jêsus liền phán rằng: Các ngươi hãy yên lòng; ấy là ta đây, đừng sợ! 28 Phi-e-rơ bèn thưa rằng: Lạy Chúa, nếu phải Chúa, xin khiến tôi đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa. 29 Ngài phán rằng: Hãy lại đây! Phi-e-rơ ở trên thuyền bước xuống, đi bộ trên mặt nước mà đến cùng Đức Chúa Jêsus. 30 Song khi thấy gió thổi, thì Phi-e-rơ sợ hãi, hòng sụp xuống nước, bèn la lên rằng: Chúa ơi, xin cứu lấy tôi! 31 Tức thì Đức Chúa Jêsus giơ tay ra nắm lấy người, mà nói rằng: Hỡi người ít đức tin, sao ngươi hồ nghi làm vậy? 32 Ngài cùng Phi-e-rơ lên thuyền rồi, thì gió yên lặng. 33 Các người trong thuyền bèn đến quì lạy Ngài mà nói rằng: Thầy thật là Con Đức Chúa Trời!
34 Khi qua biển rồi, Ngài và môn đồ đến xứ Ghê-nê-xa-rết. 35 Người xứ đó nhận biết Ngài, thì sai người báo tin cho khắp các miền xung quanh, và họ đem các kẻ bịnh đến cùng Ngài, 36 xin chỉ cho rờ đến viền áo mà thôi; vậy, ai rờ đến cũng đều được lành bịnh cả.

14

John the Baptist Beheaded

1At that time Herod the tetrarch heard the report about Jesus 2and said to his servants, “This is John the Baptist; he is risen from the dead, and therefore these powers are at work in him.” 3For Herod had laid hold of John and bound him, and put him in prison for the sake of Herodias, his brother Philip’s wife. 4Because John had said to him, “It is not lawful for you to have her.” 5And although he wanted to put him to death, he feared the multitude, because they counted him as a prophet.
6But when Herod’s birthday was celebrated, the daughter of Herodias danced before them and pleased Herod. 7Therefore he promised with an oath to give her whatever she might ask.
8So she, having been prompted by her mother, said, “Give me John the Baptist’s head here on a platter.”
9And the king was sorry; nevertheless, because of the oaths and because of those who sat with him, he commanded it to be given to her. 10So he sent and had John beheaded in prison. 11And his head was brought on a platter and given to the girl, and she brought it to her mother. 12Then his disciples came and took away the body and buried it, and went and told Jesus.

Feeding the Five Thousand

13When Jesus heard it, He departed from there by boat to a deserted place by Himself. But when the multitudes heard it, they followed Him on foot from the cities. 14And when Jesus went out He saw a great multitude; and He was moved with compassion for them, and healed their sick. 15When it was evening, His disciples came to Him, saying, “This is a deserted place, and the hour is already late. Send the multitudes away, that they may go into the villages and buy themselves food.”
16But Jesus said to them, “They do not need to go away. You give them something to eat.”
17And they said to Him, “We have here only five loaves and two fish.”
18He said, “Bring them here to Me.” 19Then He commanded the multitudes to sit down on the grass. And He took the five loaves and the two fish, and looking up to heaven, He blessed and broke and gave the loaves to the disciples; and the disciples gave to the multitudes. 20So they all ate and were filled, and they took up twelve baskets full of the fragments that remained. 21Now those who had eaten were about five thousand men, besides women and children.

Jesus Walks on the Sea

22Immediately Jesus made His disciples get into the boat and go before Him to the other side, while He sent the multitudes away. 23And when He had sent the multitudes away, He went up on the mountain by Himself to pray. Now when evening came, He was alone there. 24But the boat was now in the middle of the sea, tossed by the waves, for the wind was contrary.
25Now in the fourth watch of the night Jesus went to them, walking on the sea. 26And when the disciples saw Him walking on the sea, they were troubled, saying, “It is a ghost!” And they cried out for fear.
27But immediately Jesus spoke to them, saying, “Be of good cheer! It is I; do not be afraid.”
28And Peter answered Him and said, “Lord, if it is You, command me to come to You on the water.”
29So He said, “Come.” And when Peter had come down out of the boat, he walked on the water to go to Jesus. 30But when he saw that the wind was boisterous, he was afraid; and beginning to sink he cried out, saying, “Lord, save me!”
31And immediately Jesus stretched out His hand and caught him, and said to him, “O you of little faith, why did you doubt?” 32And when they got into the boat, the wind ceased.
33Then those who were in the boat came and worshiped Him, saying, “Truly You are the Son of God.”

Many Touch Him and Are Made Well

34When they had crossed over, they came to the land of Gennesaret. 35And when the men of that place recognized Him, they sent out into all that surrounding region, brought to Him all who were sick, 36and begged Him that they might only touch the hem of His garment. And as many as touched it were made perfectly well.