44

Redemption Remembered in Present Dishonor

To the Chief Musician. A Contemplation of the sons of Korah.
  1We have heard with our ears, O God,
   Our fathers have told us,
   The deeds You did in their days,
   In days of old:
   2You drove out the nations with Your hand,
   But them You planted;
   You afflicted the peoples, and cast them out.
   3For they did not gain possession of the land by their own sword,
   Nor did their own arm save them;
   But it was Your right hand, Your arm, and the light of Your countenance,
   Because You favored them.
  4You are my King, O God;
   Command victories for Jacob.
   5Through You we will push down our enemies;
   Through Your name we will trample those who rise up against us.
   6For I will not trust in my bow,
   Nor shall my sword save me.
   7But You have saved us from our enemies,
   And have put to shame those who hated us.
   8In God we boast all day long,
   And praise Your name forever.
Selah
  9But You have cast us off and put us to shame,
   And You do not go out with our armies.
   10You make us turn back from the enemy,
   And those who hate us have taken spoil for themselves.
   11You have given us up like sheep intended for food,
   And have scattered us among the nations.
   12You sell Your people for next to nothing,
   And are not enriched by selling them.
  13You make us a reproach to our neighbors,
   A scorn and a derision to those all around us.
   14You make us a byword among the nations,
   A shaking of the head among the peoples.
   15My dishonor is continually before me,
   And the shame of my face has covered me,
   16Because of the voice of him who reproaches and reviles,
   Because of the enemy and the avenger.
  17All this has come upon us;
   But we have not forgotten You,
   Nor have we dealt falsely with Your covenant.
   18Our heart has not turned back,
   Nor have our steps departed from Your way;
   19But You have severely broken us in the place of jackals,
   And covered us with the shadow of death.
  20If we had forgotten the name of our God,
   Or stretched out our hands to a foreign god,
   21Would not God search this out?
   For He knows the secrets of the heart.
   22Yet for Your sake we are killed all day long;
   We are accounted as sheep for the slaughter.
  23Awake! Why do You sleep, O Lord?
   Arise! Do not cast us off forever.
   24Why do You hide Your face,
   And forget our affliction and our oppression?
   25For our soul is bowed down to the dust;
   Our body clings to the ground.
   26Arise for our help,
   And redeem us for Your mercies’ sake.

44

Nhắc lại ơn xưa của Đức Chúa Trời, và bày ra sự hoạn nạn hiện bây giờ

Thơ con cháu Cô-rê làm, để dạy dỗ. Cho thầy nhạc chánh
1 Hỡi Đức Chúa Trời, lỗ tai chúng tôi có nghe,
 Tổ phụ chúng tôi đã thuật lại
 Công việc Chúa đã làm trong đời họ,
 Buổi ngày xưa.
2 Chúa dùng tay mình đuổi các dân tộc ra, song lại tài bồi tổ phụ chúng tôi;
 Chúa làm khổ cho các dân: nhưng lại làm cho tổ phụ chúng tôi lan ra.
3 Vì họ chẳng nhờ thanh gươm mình mà được xứ,
 Cũng chẳng nhờ cánh tay mình mà được cứu;
 Bèn nhờ tay hữu Chúa, cánh tay Chúa, và sự sáng mặt Chúa,
 Vì Chúa làm ơn cho họ.
4 Hỡi Đức Chúa Trời, Chúa là vua tôi;
 Cầu Chúa ban lịnh giải cứu Gia-cốp.
5 Nhờ Chúa, chúng tôi sẽ xô đổ cừu địch chúng tôi;
 Nhân danh Chúa, chúng tôi giày đạp những kẻ dấy nghịch cùng chúng tôi.
6 Vì tôi chẳng nhờ cậy cung tôi,
 Thanh gươm tôi cũng sẽ chẳng cứu tôi đâu;
7 Nhưng Chúa đã cứu chúng tôi khỏi cừu địch chúng tôi,
 Làm bỉ mặt những kẻ ghen ghét chúng tôi.
8 Hằng ngày chúng tôi đã khoe mình về Đức Chúa Trời,
 Lại sẽ cảm tạ danh Chúa đến đời đời. (Sê-la)

9 Song nay Chúa đã từ bỏ chúng tôi, làm cho chúng tôi bị nhuốc nhơ,
 Chúa chẳng còn đi ra cùng đạo binh chúng tôi nữa.
10 Chúa khiến chúng tôi lui lại trước mặt cừu địch,
 Và kẻ ghét chúng tôi cướp lấy của cho mình.
11 Chúa đã phó chúng tôi khác nào chiên bị định làm đồ ăn,
 Và đã làm tản lạc chúng tôi trong các nước.
12 Chúa đã bán dân sự Chúa không giá chi,
 Và đánh giá chúng nó chẳng cao.
13 Chúa làm chúng tôi thành vật ô nhục cho kẻ lân cận chúng tôi,
 Làm đồ nhạo báng và một sự chê cười cho những kẻ ở xung quanh.
14 Chúa làm chúng tôi nên tục ngữ giữa các nước,
 Trong các dân, ai thấy chúng tôi bèn lắc đầu.
15 Cả ngày sự sỉ nhục ở trước mặt tôi,
 Sự hổ ngươi bao phủ mặt tôi,
16 Tại vì tiếng kẻ sỉ nhục mắng chưởi,
 Và vì cớ kẻ thù nghịch và kẻ báo thù.
17 Mọi điều ấy đã xảy đến cho chúng tôi; song chúng tôi nào quên Chúa,
 Cũng không bội nghịch giao ước của Chúa.
18 Lòng chúng tôi không thối lại,
 Bước chúng tôi cũng không trớ khỏi lối Chúa.
19 Dầu vậy, Chúa đã bẻ nát chúng tôi trong chỗ chó rừng,
 Bao phủ chúng tôi bằng bóng sự chết.
20 Nếu chúng tôi có quên danh Đức Chúa Trời chúng tôi,
 Hoặc giơ tay mình hướng về một thần lạ,
21 Đức Chúa Trời há sẽ chẳng hỏi tra sao?
 Vì Ngài biết thấu sự bí mật của lòng.
22 Thật vì Chúa mà hằng ngày chúng tôi bị giết,
 Chúng tôi bị kể như con chiên dành cho lò cạo.
23 Hỡi Chúa, hãy tỉnh thức! Nhân sao Chúa ngủ?
 Hãy chỗi dậy, chớ từ bỏ chúng tôi luôn luôn.
24 Cớ sao Chúa giấu mặt đi,
 Quên nỗi hoạn nạn và sự hà hiếp chúng tôi?
25 Vì linh hồn chúng tôi bị phục dưới bụi tro;
 Thân thể chúng tôi dính vào đất.
26 Xin Chúa hãy chỗi dậy mà giúp đỡ chúng tôi,
 Hãy vì sự nhân từ Chúa mà chuộc chúng tôi.