1

Bốn Thanh Niên I-sơ-ra-ên tại Kinh Ðô Ba-by-lôn

1Năm thứ ba của triều đại Giê-hô-gia-kim vua Giu-đa, Nê-bu-cát-nê-xa vua Ba-by-lôn đến Giê-ru-sa-lem và bao vây thành ấy. 2Chúa phó Giê-hô-gia-kim vua Giu-đa và một số vật dụng trong Ðền Thờ Ðức Chúa Trời vào tay ông ấy. Ông đem các vật dụng ấy về xứ Sin-a và để các vật dụng ấy trong kho của đền thờ các thần của ông.
3Bấy giờ vua truyền cho Ách-pê-na quan chỉ huy các thái giám chọn trong hoàng tộc và hàng quý tộc của người I-sơ-ra-ên và đem đến một số thanh niên, 4những người không tật nguyền, khôi ngô tuấn tú, có năng khiếu học mọi ngành, trí tuệ minh mẫn, thông minh sáng suốt, và có khả năng phục vụ nơi triều đình, để dạy họ ngôn ngữ và văn chương của người Canh-đê.
5Vua truyền nuôi họ hằng ngày bằng các thức ăn giống như trong thực đơn vua ăn và uống cùng thứ rượu vua uống. Họ phải được huấn luyện trong ba năm. Cuối ba năm đó, họ sẽ được đứng hầu vua trong triều đình.
6Trong số những thanh niên ở Giu-đa có Ða-ni-ên, Ha-na-ni-a, Mi-sa-ên, và A-xa-ri-a. 7Quan chỉ huy các thái giám đặt cho họ các tên mới. Ông đặt tên cho Ða-ni-ên là Bên-tê-sác-xa, cho Ha-na-ni-a là Sa-đơ-rắc, cho Mi-sa-ên là Mê-sách, và cho A-xa-ri-a là A-bết-nê-gô. 8Nhưng Ða-ni-ên quyết định trong lòng rằng chàng sẽ không để cho mình bị ô uế vì các thức ăn vua ban và các loại rượu vua uống; vì thế chàng xin quan chỉ huy các thái giám cho chàng được khỏi làm cho mình bị ô uế qua việc ăn uống các thức đó. 9Bấy giờ Ðức Chúa Trời cho Ða-ni-ên được ơn và được thương mến trước mặt vị quan chỉ huy các thái giám. 10Tuy nhiên, vị quan chỉ huy các thái giám nói với Ða-ni-ên, “Ta sợ vua, chúa thượng của ta, đã chỉ định ta chăm sóc việc ăn uống của các ngươi. Lẽ nào vua sẽ thấy mặt mày các ngươi tiều tụy hơn những người trẻ cùng trang lứa với các ngươi sao? Ta không muốn bị mất đầu vì các ngươi.”
11Vậy Ða-ni-ên nói với người giám thị do quan chỉ huy các thái giám chỉ định để trông coi Ða-ni-ên, Ha-na-ni-a, Mi-sa-ên, và A-xa-ri-a, 12“Xin ngài cho thử các tôi tớ ngài mười ngày. Xin ngài truyền họ cho phép các tôi tớ ngài chỉ ăn rau và uống nước. 13Sau đó, xin ngài xem mặt mày chúng tôi và mặt mày các bạn trẻ đã ăn uống thực phẩm của vua ban, rồi xin ngài quyết định theo những gì ngài thấy.”
14Người ấy đồng ý như thế và cho thử họ trong mười ngày. 15Cuối mười ngày, mặt mày họ trông hồng hào và đầy đặn hơn tất cả những người trẻ đã ăn uống thực phẩm của vua ban. 16Vậy người giám thị ấy cất đi phần thức ăn và phần rượu họ sẽ uống và thay thế vào đó bằng rau. 17Ðức Chúa Trời ban cho bốn thanh niên đó tri thức và thông sáng trong mọi lãnh vực văn chương và khoa học. Ða-ni-ên được ban cho khả năng thấu hiểu mọi khải tượng và giấc mơ.
18Khi đến thời hạn vua đã định đem các thanh niên ấy ra trình diện, quan chỉ huy các thái giám đem họ ra trình diện Nê-bu-cát-nê-xa. 19Vua nói chuyện với họ, và ông thấy chẳng ai có thể sánh bằng Ða-ni-ên, Ha-na-ni-a, Mi-sa-ên, và A-xa-ri-a; vì thế họ được phục vụ trước mặt vua. 20Mỗi khi vua cần hỏi họ về bất cứ điều gì liên quan đến khôn ngoan và thông sáng, ông thấy họ giỏi gấp mười lần so với tất cả các pháp sư và các bốc sư trong toàn đế quốc. 21Vậy Ða-ni-ên cứ ở đó cho đến năm đầu của triều đại Vua Ða-ri-út.

1

Daniel’s Training in Babylon

1In the third year of the reign of Jehoiakim king of Judah, Nebuchadnezzar king of Babylon came to Jerusalem and besieged it. 2And the Lord delivered Jehoiakim king of Judah into his hand, along with some of the articles from the temple of God. These he carried off to the temple of his god in Babylonia and put in the treasure house of his god.
3Then the king ordered Ashpenaz, chief of his court officials, to bring into the king’s service some of the Israelites from the royal family and the nobility— 4young men without any physical defect, handsome, showing aptitude for every kind of learning, well informed, quick to understand, and qualified to serve in the king’s palace. He was to teach them the language and literature of the Babylonians. 5The king assigned them a daily amount of food and wine from the king’s table. They were to be trained for three years, and after that they were to enter the king’s service.
6Among those who were chosen were some from Judah: Daniel, Hananiah, Mishael and Azariah. 7The chief official gave them new names: to Daniel, the name Belteshazzar; to Hananiah, Shadrach; to Mishael, Meshach; and to Azariah, Abednego.
8But Daniel resolved not to defile himself with the royal food and wine, and he asked the chief official for permission not to defile himself this way. 9Now God had caused the official to show favor and compassion to Daniel, 10but the official told Daniel, “I am afraid of my lord the king, who has assigned your food and drink. Why should he see you looking worse than the other young men your age? The king would then have my head because of you.”
11Daniel then said to the guard whom the chief official had appointed over Daniel, Hananiah, Mishael and Azariah, 12“Please test your servants for ten days: Give us nothing but vegetables to eat and water to drink. 13Then compare our appearance with that of the young men who eat the royal food, and treat your servants in accordance with what you see.” 14So he agreed to this and tested them for ten days.
15At the end of the ten days they looked healthier and better nourished than any of the young men who ate the royal food. 16So the guard took away their choice food and the wine they were to drink and gave them vegetables instead.
17To these four young men God gave knowledge and understanding of all kinds of literature and learning. And Daniel could understand visions and dreams of all kinds.
18At the end of the time set by the king to bring them into his service, the chief official presented them to Nebuchadnezzar. 19The king talked with them, and he found none equal to Daniel, Hananiah, Mishael and Azariah; so they entered the king’s service. 20In every matter of wisdom and understanding about which the king questioned them, he found them ten times better than all the magicians and enchanters in his whole kingdom.
21And Daniel remained there until the first year of King Cyrus.