12

A-rôn và Mi-ri-am lằm bằm cùng Môi-se. – Mi-ri-am bị bịnh phung

1 Mi-ri-am và A-rôn nói hành Môi-se về việc người nữ Ê-thi-ô-bi mà người đã lấy; vì người có lấy một người nữ Ê-thi-ô-bi làm vợ. 2 Hai người nói rằng: Đức Giê-hô-va há chỉ dùng một mình Môi-se mà phán sao? Ngài há không dùng chúng ta mà phán nữa sao? Đức Giê-hô-va nghe điều đó. 3 Vả, Môi-se là người rất khiêm hòa hơn mọi người trên thế gian. 4 Thình lình Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se, A-rôn và Mi-ri-am rằng: Cả ba hãy ra đến hội mạc. Cả ba đều đi. 5 Đức Giê-hô-va ngự xuống trong trụ mây đứng tại cửa hội mạc, rồi gọi A-rôn và Mi-ri-am; hai người đều đến. 6 Ngài phán cùng hai người rằng: Hãy nghe rõ lời ta. Nếu trong các ngươi có một tiên tri nào, ta là Đức Giê-hô-va sẽ hiện ra cùng người trong sự hiện thấy, và nói với người trong cơn chiêm bao. 7 Tôi tớ Môi-se ta không có như vậy, người thật trung tín trong cả nhà ta. 8 Ta nói chuyện cùng người miệng đối miệng, một cách rõ ràng, không lời đố, và người thấy hình Đức Giê-hô-va. Vậy các ngươi không sợ mà nói hành kẻ tôi tớ ta, là Môi-se sao? 9 Như vậy, cơn thạnh nộ của Đức Giê-hô-va nổi phừng phừng cùng hai người; Ngài ngự đi. 10 Khi trụ mây rút khỏi trên đền tạm, thì kìa, Mi-ri-am đã bị phung trắng như tuyết. A-rôn xây lại phía Mi-ri-am, thấy người đã có bịnh phung.
11 A-rôn bèn nói cùng Môi-se rằng: Ôi, lạy chúa tôi, xin chớ để trên chúng tôi tội mà chúng tôi đã dại phạm và đã mắc lấy. 12 Xin chớ để nàng như một đứa con sảo thịt đã hư hết phân nửa khi lọt ra khỏi lòng mẹ. 13 Môi-se bèn kêu van cùng Đức Giê-hô-va rằng: Ôi, Đức Chúa Trời! Tôi cầu khẩn Ngài chữa cho nàng. 14 Đức Giê-hô-va đáp cùng Môi-se rằng: Nếu cha nàng nhổ trên mặt nàng, nàng há không mang hổ trong bảy ngày sao? Nàng phải cầm riêng ngoài trại quân trong bảy ngày, rồi sau sẽ được nhận vào lại. 15 Ấy vậy, Mi-ri-am bị cầm riêng ngoài trại quân trong bảy ngày, dân sự không ra đi cho đến chừng nào Mi-ri-am được nhận vào lại. 16 Sau việc đó, dân sự ra đi từ Hát-sê-rốt, và hạ trại trong đồng vắng Pha-ran.

12

Bị trừng phạt vì nói hành

1Mỵ-lâm và A-rôn phàn nàn với nhau về người đàn bà ở xứ Cúc mà Mai-sen cưới làm vợ. 2Họ nói: "Có phải chỉ một mình Mai-sen là người trung gian truyền đạt sứ mệnh của Chúa cho nhân dân đâu? Ngài không phán qua chúng ta sao?" Chúa nghe những lời đó. 3(Mai-sen là một người khiêm hòa nhất trên đời). 4Thình lình Chúa truyền bảo Mai-sen, A-rôn và Mỵ-lâm: "Cả ba đi ngay vào Đền hội kiến!" Họ vâng lời. 5Chúa ngự xuống trong trụ mây, đứng tại cửa Đền, gọi A-rôn và Mỵ-lâm. Họ cùng bước tới. 6Ngài phán: "Lắng tai nghe đây. Ta dùng khải thị, chiêm bao để nói với các tiên tri, 7,8nhưng với Mai-sen người đầy tớ trung thành trong nhà Ta, Ta nói chuyện trực tiếp, rõ ràng. Chính Mai-sen cũng đã được chiêm ngưỡng hình dáng của Ta nữa. Thế mà các ngươi không e ngại khi chỉ trích đầy tớ của Ta sao?"
9Cơn thạnh nộ của Chúa nổi lên cùng họ, rồi Ngài ngự đi. 10Vừa khi Đám mây bay khỏi nóc Đền, Mỵ-lâm liền bị bệnh phung, người trắng như tuyết. A-rôn thấy thế, 11liền van xin Mai-sen: "Xin đừng trừng phạt chúng tôi, vì chúng tôi phạm tội và hành động điên cuồng. 12Đừng để cho chị ấy như người đã chết, như một hài nhi thịt rữa nát lúc lọt lòng mẹ." 13Mai-sen kêu xin Chúa: "Chúa ơi! Xin Ngài chữa lành chị con." 14Chúa liền bảo Mai-sen: "Nếu cha nàng nhổ vào mặt nàng, nàng cũng phải chịu ô nhục trong bảy ngày. Vậy nàng phải được giữ bên ngoài trại quân bảy ngày, sau đó mới được vào trại." 15Và như thế, Mỵ-lâm, được giữ lại một nơi bên ngoài trại bảy ngày. Nhân dân không lên đường cho đến ngày Mỵ-lâm được trở vào trại. 16Sau đó, họ từ Hát-xê-rốt ra đi. Đến sa mạc Pha-ran họ dừng chân cắm trại.