A-rôn và Mi-ri-am lằm bằm cùng Môi-se. – Mi-ri-am bị bịnh phung
1 Mi-ri-am và A-rôn nói hành Môi-se về việc người nữ Ê-thi-ô-bi mà người đã lấy; vì người có lấy một người nữ Ê-thi-ô-bi làm vợ. 2 Hai người nói rằng: Đức Giê-hô-va há chỉ dùng một mình Môi-se mà phán sao? Ngài há không dùng chúng ta mà phán nữa sao? Đức Giê-hô-va nghe điều đó. 3 Vả, Môi-se là người rất khiêm hòa hơn mọi người trên thế gian. 4 Thình lình Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se, A-rôn và Mi-ri-am rằng: Cả ba hãy ra đến hội mạc. Cả ba đều đi. 5 Đức Giê-hô-va ngự xuống trong trụ mây đứng tại cửa hội mạc, rồi gọi A-rôn và Mi-ri-am; hai người đều đến. 6 Ngài phán cùng hai người rằng: Hãy nghe rõ lời ta. Nếu trong các ngươi có một tiên tri nào, ta là Đức Giê-hô-va sẽ hiện ra cùng người trong sự hiện thấy, và nói với người trong cơn chiêm bao. 7 Tôi tớ Môi-se ta không có như vậy, người thật trung tín trong cả nhà ta.⚓8 Ta nói chuyện cùng người miệng đối miệng, một cách rõ ràng, không lời đố, và người thấy hình Đức Giê-hô-va. Vậy các ngươi không sợ mà nói hành kẻ tôi tớ ta, là Môi-se sao? 9 Như vậy, cơn thạnh nộ của Đức Giê-hô-va nổi phừng phừng cùng hai người; Ngài ngự đi. 10 Khi trụ mây rút khỏi trên đền tạm, thì kìa, Mi-ri-am đã bị phung trắng như tuyết. A-rôn xây lại phía Mi-ri-am, thấy người đã có bịnh phung. 11 A-rôn bèn nói cùng Môi-se rằng: Ôi, lạy chúa tôi, xin chớ để trên chúng tôi tội mà chúng tôi đã dại phạm và đã mắc lấy. 12 Xin chớ để nàng như một đứa con sảo thịt đã hư hết phân nửa khi lọt ra khỏi lòng mẹ. 13 Môi-se bèn kêu van cùng Đức Giê-hô-va rằng: Ôi, Đức Chúa Trời! Tôi cầu khẩn Ngài chữa cho nàng. 14 Đức Giê-hô-va đáp cùng Môi-se rằng: Nếu cha nàng nhổ trên mặt nàng, nàng há không mang hổ trong bảy ngày sao? Nàng phải cầm riêng ngoài trại quân trong bảy ngày, rồi sau sẽ được nhận vào lại.⚓15 Ấy vậy, Mi-ri-am bị cầm riêng ngoài trại quân trong bảy ngày, dân sự không ra đi cho đến chừng nào Mi-ri-am được nhận vào lại. 16 Sau việc đó, dân sự ra đi từ Hát-sê-rốt, và hạ trại trong đồng vắng Pha-ran.
12
Miriam and Aaron Oppose Moses
1Miriam and Aaron began to talk against Moses because of his Cushite wife, for he had married a Cushite. 2“Has the Lord spoken only through Moses?” they asked. “Hasn’t he also spoken through us?” And the Lord heard this. 3(Now Moses was a very humble man, more humble than anyone else on the face of the earth.) 4At once the Lord said to Moses, Aaron and Miriam, “Come out to the tent of meeting, all three of you.” So the three of them went out. 5Then the Lord came down in a pillar of cloud; he stood at the entrance to the tent and summoned Aaron and Miriam. When the two of them stepped forward, 6he said, “Listen to my words: “When there is a prophet among you, I, the Lord, reveal myself to them in visions, I speak to them in dreams. 7But this is not true of my servant Moses; he is faithful in all my house. 8With him I speak face to face, clearly and not in riddles; he sees the form of the Lord. Why then were you not afraid to speak against my servant Moses?” 9The anger of the Lord burned against them, and he left them. 10When the cloud lifted from above the tent, Miriam’s skin was leprous⚓ —it became as white as snow. Aaron turned toward her and saw that she had a defiling skin disease, 11and he said to Moses, “Please, my lord, I ask you not to hold against us the sin we have so foolishly committed. 12Do not let her be like a stillborn infant coming from its mother’s womb with its flesh half eaten away.” 13So Moses cried out to the Lord, “Please, God, heal her!” 14The Lord replied to Moses, “If her father had spit in her face, would she not have been in disgrace for seven days? Confine her outside the camp for seven days; after that she can be brought back.” 15So Miriam was confined outside the camp for seven days, and the people did not move on till she was brought back. 16After that, the people left Hazeroth and encamped in the Desert of Paran.