16

Gióp đáp rằng chẳng phải nhờ lời nói mà người ta tiếp đỡ được một sự đau đớn như của mình

1 Gióp đáp rằng:
2 Ta thường nghe nhiều lời giảng luận như vậy;
 Các ngươi hết thảy đều là kẻ an ủi bực bội.
3 Các lời hư không nầy há chẳng hề hết sao?
 Điều thúc giục ngươi đáp lời là gì?
4 Ta cũng dễ nói được như các ngươi nói;
 Nếu linh hồn các ngươi thế cho linh hồn ta,
 Tất ta cũng sẽ kể thêm lời trách các ngươi,
 Và lắc đầu về các ngươi.
5 Nhưng ta sẽ lấy miệng ta giục lòng các ngươi mạnh mẽ,
 Lời an ủi của môi ta sẽ giảm bớt nơi đau đớn các ngươi.

6 Dẫu ta nói, đau đớn ta không được bớt;
 Tuy ta nín lặng, nó lìa khỏi ta đâu?
7 Nhưng bây giờ, Đức Chúa Trời khiến ta mệt mỏi:…
 Chúa đã tàn hại hết nhà của tôi.
8 Chúa đã làm tôi đầy nhăn nhíu, ấy làm chứng đối nghịch cùng tôi;
 Sự ốm yếu tôi dấy nghịch cùng tôi, cáo kiện tôi tại ngay mặt tôi.
9 Trong cơn thạnh nộ người xé tôi và bắt bớ tôi;
 Người nghiến răng nghịch tôi,
 Kẻ cừu địch tôi trừng ngó tôi,
10 Chúng há miệng nghịch tôi,
 Vả má tôi cách khinh thị;
 Chúng hiệp nhau hãm đánh tôi.
11 Đức Chúa Trời đã phó tôi cho kẻ vô đạo,
 Trao tôi vào tay kẻ gian ác.

12 Tôi xưa bình tịnh, Ngài bèn tàn hại tôi;
 Ngài có nắm cổ tôi, và bể nát tôi,
 Cũng đặt tôi làm tấm bia cho Ngài.
13 Các mũi tên Ngài vây phủ tôi,
 Ngài bắn lưng hông tôi, không thương tiếc,
 Đổ mặt tôi xuống đất.
14 Ngài làm cho tôi bị thương tích nầy trên thương tích kia,
 Xông vào tôi như một kẻ mạnh bạo.
15 Tôi đã may cái bao trên da tôi,
 Tôi hạ mặt tôi xuống bụi đất.
16 Mặt tôi sưng đỏ lên vì cớ khóc,
 Bóng sự chết ở nơi mí mắt tôi;
17 Mặc dầu tại trong tay tôi không có sự hung dữ,
 Và lời cầu nguyện tôi vốn tinh sạch.

18 Ôi đất, chớ lấp huyết ta!
 Ước gì tiếng than kêu tôi không có chỗ ngưng lại!
19 Chánh giờ nầy, Đấng chứng tôi ở trên trời,
 Và Đấng bảo lãnh cho tôi ở tại nơi cao.
20 Các bạn hữu tôi nhạo báng tôi…
 Còn tôi hướng về Đức Chúa Trời mà khóc,
21 Để Ngài phân xử giữa loài người và Đức Chúa Trời,
 Giữa con cái loài người và đồng loại nó!
22 Vì ít số năm còn phải đến.
 Rồi tôi sẽ đi con đường mà tôi chẳng hề trở lại.

16

  1約伯回答說:
  2「這樣的話我聽了許多;
  你們全都是使人愁煩的安慰者。
  3如風的言語有窮盡嗎?
  或者甚麼惹動你回答呢?
  4我也能說你們那樣的話,
  你們若處在我的景況,
  我也可以堆砌言詞攻擊你們,
  又可以向你們搖頭。
  5但我必用口堅固你們,
  顫動的嘴唇帶來舒解。

  6「我若說話,痛苦仍不得緩解;
  我若停止,痛苦就離開我嗎?
  7但現在上帝使我困倦,
  你使所有的親友遠離我,
  8你抓住我,成為見證起來攻擊我;
  我的枯瘦也當着我的面作證。
  9上帝發怒撕裂我,逼迫我,
  向我咬牙切齒;
  我的敵人怒目瞪我。
  10他們向我大大張口,
  打我的耳光羞辱我,
  聚在一起攻擊我。
  11上帝把我交給不敬虔的人,
  把我扔到惡人的手中。
  12我本是安逸,他折斷我,
  掐住我的頸項,把我摔碎,
  又立我作他的箭靶。
  13他的弓箭手圍繞我。
  他刺破我的腎臟,並不留情,
  把我的膽汁傾倒在地上。
  14他使我破裂,破裂又破裂,
  如同勇士向我直闖。

  15「我把麻布縫在我的皮膚上,
  把我的角放在塵土中。
  16我的臉因哭泣變紅,
  我的眼皮上有死蔭。
  17我的手中卻沒有暴力,
  我的祈禱也是純潔的。

  18「地啊,不要遮蓋我的血!
  不要讓我的哀求有藏匿之處!
  19現今,看哪,在天有我的見證,
  在上有我的保人。
  20我的朋友譏誚我,
  我卻向上帝眼淚汪汪。
  21願人可與上帝理論,
  如同人與朋友一樣;
  22因為再過幾年,
  我必走那往而不返之路。」