16

Gióp đáp rằng chẳng phải nhờ lời nói mà người ta tiếp đỡ được một sự đau đớn như của mình

1 Gióp đáp rằng:
2 Ta thường nghe nhiều lời giảng luận như vậy;
 Các ngươi hết thảy đều là kẻ an ủi bực bội.
3 Các lời hư không nầy há chẳng hề hết sao?
 Điều thúc giục ngươi đáp lời là gì?
4 Ta cũng dễ nói được như các ngươi nói;
 Nếu linh hồn các ngươi thế cho linh hồn ta,
 Tất ta cũng sẽ kể thêm lời trách các ngươi,
 Và lắc đầu về các ngươi.
5 Nhưng ta sẽ lấy miệng ta giục lòng các ngươi mạnh mẽ,
 Lời an ủi của môi ta sẽ giảm bớt nơi đau đớn các ngươi.

6 Dẫu ta nói, đau đớn ta không được bớt;
 Tuy ta nín lặng, nó lìa khỏi ta đâu?
7 Nhưng bây giờ, Đức Chúa Trời khiến ta mệt mỏi:…
 Chúa đã tàn hại hết nhà của tôi.
8 Chúa đã làm tôi đầy nhăn nhíu, ấy làm chứng đối nghịch cùng tôi;
 Sự ốm yếu tôi dấy nghịch cùng tôi, cáo kiện tôi tại ngay mặt tôi.
9 Trong cơn thạnh nộ người xé tôi và bắt bớ tôi;
 Người nghiến răng nghịch tôi,
 Kẻ cừu địch tôi trừng ngó tôi,
10 Chúng há miệng nghịch tôi,
 Vả má tôi cách khinh thị;
 Chúng hiệp nhau hãm đánh tôi.
11 Đức Chúa Trời đã phó tôi cho kẻ vô đạo,
 Trao tôi vào tay kẻ gian ác.

12 Tôi xưa bình tịnh, Ngài bèn tàn hại tôi;
 Ngài có nắm cổ tôi, và bể nát tôi,
 Cũng đặt tôi làm tấm bia cho Ngài.
13 Các mũi tên Ngài vây phủ tôi,
 Ngài bắn lưng hông tôi, không thương tiếc,
 Đổ mặt tôi xuống đất.
14 Ngài làm cho tôi bị thương tích nầy trên thương tích kia,
 Xông vào tôi như một kẻ mạnh bạo.
15 Tôi đã may cái bao trên da tôi,
 Tôi hạ mặt tôi xuống bụi đất.
16 Mặt tôi sưng đỏ lên vì cớ khóc,
 Bóng sự chết ở nơi mí mắt tôi;
17 Mặc dầu tại trong tay tôi không có sự hung dữ,
 Và lời cầu nguyện tôi vốn tinh sạch.

18 Ôi đất, chớ lấp huyết ta!
 Ước gì tiếng than kêu tôi không có chỗ ngưng lại!
19 Chánh giờ nầy, Đấng chứng tôi ở trên trời,
 Và Đấng bảo lãnh cho tôi ở tại nơi cao.
20 Các bạn hữu tôi nhạo báng tôi…
 Còn tôi hướng về Đức Chúa Trời mà khóc,
21 Để Ngài phân xử giữa loài người và Đức Chúa Trời,
 Giữa con cái loài người và đồng loại nó!
22 Vì ít số năm còn phải đến.
 Rồi tôi sẽ đi con đường mà tôi chẳng hề trở lại.

16

Gióp đáp lời Ê-li-pha

1Sau đó Gióp trả lời:
  2“Tôi đã từng nghe những điều đó.
   Các anh an ủi kiểu gì mà chỉ gây bực dọc!
  3Những bài diễn thuyết lê thê của các anh không dứt sao?
   Tại sao các anh cứ mãi biện luận?
  4Tôi cũng có thể nói được như các anh
  nếu các anh ở địa vị tôi.
   Tôi cũng có thể diễn thuyết hay ho chống lại các anh,
   và lắc đầu nhìn các anh.
  5Nhưng tôi muốn giục giã các anh,
   dùng lời nói trấn an các anh.
  6Dù cho tôi nói thì nỗi đau đớn của tôi chẳng vơi đi,
   còn nếu tôi không nói thì nỗi khổ tôi cũng không dịu đi chút nào.
  7Thượng Đế ôi, Ngài đã cất lấy sức lực tôi,
   và tiêu diệt gia đình tôi.
  8Ngài làm cho tôi ốm yếu gầy còm,
   để chứng tỏ tôi đã làm quấy.
  9Thượng Đế tấn công và xâu xé tôi trong cơn giận Ngài;
   Ngài nghiến răng nhìn tôi;
   kẻ thù tôi ngó tôi mà mắt long lên sòng sọc.
  10Người ta mở miệng chế diễu tôi, vả má sỉ nhục tôi.
   Chúng họp nhau lại chống nghịch tôi.
  11Thượng Đế đã giao tôi cho kẻ ác,
   và trao tôi vào tay kẻ hung bạo.
  12Tôi đang yên ổn, thì Ngài đập tôi ra từng mảnh;
   Ngài nắm cổ chà đạp tôi. Ngài biến tôi thành cái bia;
  13Những xạ thủ bắn tên của Ngài vây quanh tôi.
   Ngài đâm hông tôi không thương tiếc;
   Ngài đổ mật tôi ra trên đất.
  14Thượng Đế tấn công tôi nhiều lần;
   Ngài lao vào tôi như chiến sĩ.
  15Tôi đã khâu trên da tôi một lớp vải sô tỏ dấu buồn bực
   và chôn vùi mặt tôi trong bụi đất.
  16Mặt tôi đỏ lên vì than khóc;
   hai mắt tôi có quầng thâm.
  17Tuy nhiên tay tôi không làm điều gì hung ác,
   và lời cầu nguyện tôi tinh sạch.
  18Đất ơi, đừng che lấp máu huyết tôi.
   Hãy để tiếng khóc tôi được mọi người nghe đến!
  19Ngay giờ đây tôi có người bênh vực tôi trên thiên đàng;
   Đấng bào chữa tôi ngự trên cao.
  20Đấng nói hộ cho tôi là bạn tôi.
   Mắt tôi nhỏ lệ trước mặt Thượng Đế.
  21Ngài cầu xin Thượng Đế giùm cho một con người
   như kẻ biện hộ giùm bạn mình.
  22Chỉ còn có vài năm nữa thôi,
   rồi tôi sẽ làm cuộc hành trình dài, không trở về.”