17

Gióp phàn nàn bạn hữu mình, và nguyện ước sự chết

1 Hơi thở tôi bay đi; các ngày tôi hầu hết;
 Mồ mả sẵn dành cho tôi!
2 Kẻ cười nhạo vây chung quanh tôi,
 Mắt tôi hằng nom sự sỉ nhục của chúng nó.
3 Xin Chúa ban cho tôi một bằng cớ; hãy bảo lãnh tôi bên Chúa;
 Vì ngoài Chúa ai sẽ bảo lãnh cho tôi?
4 Vì Chúa khiến lòng chúng không thông sáng,
 Nên Chúa sẽ không cất chúng cao lên.
5 Người nào nộp bằng hữu mình cho bị cướp,
 Mắt của con cái nó sẽ bị hao mòn…
6 Nhưng Đức Chúa Trời có làm tôi trở nên tục ngữ của dân sự,
 Chúng khạc nhổ nơi mặt tôi.
7 Mắt tôi lư lờ vì buồn rầu,
 Tứ chi tôi thảy đều như một cái bóng.
8 Các người ngay thẳng đều sẽ lấy làm lạ,
 Còn người vô tội sẽ nổi giận cùng kẻ ác tệ.
9 Song người công bình sẽ bền vững trong đường lối mình,
 Và người có tay tinh sạch sẽ càng ngày càng được mạnh dạn.

10 Nhưng, hỡi các ngươi, hết thảy khá biện luận lại nữa;
 Song ta không thấy trong các ngươi có ai khôn ngoan.
11 Các ngày tôi đã qua,
 Các mưu ý tôi, tức các thiết ý của lòng tôi, đã bị diệt…
12 Chúng lấy đêm trở làm ngày;
 Trước sự tối tăm, chúng nói rằng ánh sáng hầu gần.
13 Nếu tôi trông cậy âm phủ làm nhà tôi,
 Nếu tôi đặt giường tôi tại nơi tối tăm;
14 Ví tôi đã nói với cái huyệt rằng: Ngươi là cha ta;
 Với sâu bọ rằng: Các ngươi là mẹ và chị ta,
15 Vậy thì sự trông cậy tôi ở đâu?
 Sự trông cậy tôi, ai sẽ thấy nó được?
16 Khi tôi được an nghỉ trong bụi đất,
 Thì sự trông cậy sẽ đi xuống cửa âm phủ.

17

1Êwa kâo tuč leh, hruê kâo jih leh,
   msat kâo arăng mkra leh.
  2Sĭt nik mâo phung mưč jŭm dar kâo,
   leh anăn ală kâo dôk dlăng kơ klei diñu mčhur ai.
  3“Brei ih răng kơ klei hdĭp kâo;
   êngao kơ ih, hlei pô srăng mgang brei klei kâo?
  4Kyuadah ih brei klei mĭn diñu mmăt amâo thâo săng,
   kyua anăn ih amâo srăng brei diñu dưi ôh.
  5Hlei pô kčŭt kơ mah jiăng ñu čiăng plah mă đa kdrêč ngăn dŏ digơ̆,
   ală phung anak ñu srăng jing mmăt.

  6Ñu mjing kâo mnơ̆ng phung ƀuôn sang djă djik djak,
   leh anăn kâo jing sa čô mnuih arăng kčuh êa bah.
  7Ală kâo giăm jing mmăt hŏng klei ênguôt,
   leh anăn jih asei mlei kâo jing msĕ si êyui.
  8Phung mnuih kpă ênô bi kngăr kơ klei anăn,
   leh anăn phung ênuah ênô kgŭ ngă kơ pô amâo đăo.
  9Ƀiădah pô kpă ăt êbat tui si êlan ñu,
   leh anăn pô mâo kngan doh srăng jing ktang hĭn êjai.
  10Ƀiădah jih jang diih, lŏ blŭ bĕ,
   leh anăn kâo amâo srăng ƀuh ôh sa čô mnuih knhâo ti krah diih.
  11Hruê kâo dôk hdĭp êgao leh,
   hdră kâo luč čhuč čhuê leh,
   klei ai tiê kâo čiăng msĕ mơh.
  12Diñu mbliư̆ hruê jing mlam,
   diñu lač, ‘Klei mngač păt čiăng truh leh!’
  13Tơdah kâo duah Ƀuôn Phung Djiê jing sang kơ kâo,
   tơdah kâo mkra jhưng pĭt kâo hlăm klei mmăt,
  14tơdah kâo lač kơ ƀăng êlam, ‘Ih yơh jing ama kâo,’
   leh anăn lač kơ hluăt, ‘Amĭ kâo,’ amâodah ‘Amai kâo,’
  15snăn ti anôk kâo mâo klei čang hmăng?
   Hlei srăng ƀuh klei kâo čang hmăng?
  16Klei kâo čang hmăng srăng trŭn kơ ƀăng bhă Ƀuôn Phung Djiê mơ̆?
   Hmei srăng trŭn mđrăm mbĭt kơ bruih lăn mơ̆?”