17

Gióp phàn nàn bạn hữu mình, và nguyện ước sự chết

1 Hơi thở tôi bay đi; các ngày tôi hầu hết;
 Mồ mả sẵn dành cho tôi!
2 Kẻ cười nhạo vây chung quanh tôi,
 Mắt tôi hằng nom sự sỉ nhục của chúng nó.
3 Xin Chúa ban cho tôi một bằng cớ; hãy bảo lãnh tôi bên Chúa;
 Vì ngoài Chúa ai sẽ bảo lãnh cho tôi?
4 Vì Chúa khiến lòng chúng không thông sáng,
 Nên Chúa sẽ không cất chúng cao lên.
5 Người nào nộp bằng hữu mình cho bị cướp,
 Mắt của con cái nó sẽ bị hao mòn…
6 Nhưng Đức Chúa Trời có làm tôi trở nên tục ngữ của dân sự,
 Chúng khạc nhổ nơi mặt tôi.
7 Mắt tôi lư lờ vì buồn rầu,
 Tứ chi tôi thảy đều như một cái bóng.
8 Các người ngay thẳng đều sẽ lấy làm lạ,
 Còn người vô tội sẽ nổi giận cùng kẻ ác tệ.
9 Song người công bình sẽ bền vững trong đường lối mình,
 Và người có tay tinh sạch sẽ càng ngày càng được mạnh dạn.

10 Nhưng, hỡi các ngươi, hết thảy khá biện luận lại nữa;
 Song ta không thấy trong các ngươi có ai khôn ngoan.
11 Các ngày tôi đã qua,
 Các mưu ý tôi, tức các thiết ý của lòng tôi, đã bị diệt…
12 Chúng lấy đêm trở làm ngày;
 Trước sự tối tăm, chúng nói rằng ánh sáng hầu gần.
13 Nếu tôi trông cậy âm phủ làm nhà tôi,
 Nếu tôi đặt giường tôi tại nơi tối tăm;
14 Ví tôi đã nói với cái huyệt rằng: Ngươi là cha ta;
 Với sâu bọ rằng: Các ngươi là mẹ và chị ta,
15 Vậy thì sự trông cậy tôi ở đâu?
 Sự trông cậy tôi, ai sẽ thấy nó được?
16 Khi tôi được an nghỉ trong bụi đất,
 Thì sự trông cậy sẽ đi xuống cửa âm phủ.

17

  1Kâo ƀu kơtang dơ̆ng tah,
   kâo či hơdip kơnơ̆ng ƀiă hrơi dơ̆ng đôč,
   ƀing mơnuih hơmâo prap pre laih anih pơsat brơi kơ kâo.
  2Sĭt ƀing djik djak dŏ jum dar kâo;
   kâo dŏ lăng tơlơi ƀing gơñu ngă rŏh ayăt hăng kâo.

  3“Ơ Ơi Adai hơi, rơkâo kơ Ih kla nua bĕ kiăng kơ kâo pơrơngai hĭ kâo!
   Rơngiao kơ Ih, ƀu hơmâo hlơi pô ôh dưi djru kơ kâo.
  4Ih hơmâo ngă laih kơ ƀing gơñu ƀu dưi pơmĭn tơlơi thâo hluh ôh;
   hơnŭn yơh Ih ƀu či brơi kơ ƀing gơñu dưi hĭ ôh.
  5Tơdah sa čô mơnuih pơblư̆ hĭ ƀing gơyut ñu kơ prăk bơni,
   sĭt ƀing ană bă ñu anŭn či tŭ tơnap tap yơh.

  6“Ơi Adai hơmâo pơjing hĭ laih kâo jing hĭ tơlơi klao djik kơ mơnuih mơnam,
   jing sa čô mơnuih ƀing ană plei kơčŭh ia bah ƀơi ƀô̆ mơta yơh.
  7Mơta kâo jing hĭ tơdu rơmơ̆n yuakơ tơlơi rơngot hơning;
   abih tơkai tơngan kâo rơwang kar hăng bơngăt tơui yơh.
  8Ƀing mơnuih tơpă hơnơ̆ng dŏ kơtuă kơ tơlơi anai;
   ƀing mơnuih jing ƀing ƀu soh jing hĭ hil nač pơkơdơ̆ng glaĭ hăng ƀing mơnuih ƀu huĭ pơpŭ kơ Ơi Adai.
  9Samơ̆ ƀing tơpă hơnơ̆ng či dŏ kơjăp amăng jơlan rơbat gơñu,
   laih anŭn ƀing hlơi pô ƀu ngă soh či jing hĭ prŏng kơtang tui yơh.

  10“Samơ̆ abih bang ƀing gih, pơhiăp pơgăl glaĭ dơ̆ng bĕ!
   Kâo hơduah ƀu či ƀuh ôh sa čô mơnuih rơgơi amăng ƀing gih.
  11Khul hrơi kâo khŏm hơdip ƀiă či đŭt hĭ laih, laih anŭn khul bruă kâo pơkra laih hơmâo răm rai hĭ laih,
   laih anŭn hrŏm hăng tơlơi kâo amoaih kiăng mơ̆n.
  12Ƀing gơyut kâo laĭ kơ tơlơi mlam jing hĭ hrơi;
   tơdang hrơi jing hĭ kơnăm, ƀing gơñu laĭ, ‘Anŭn jĕ či jing bơngač laih.’
  13Kâo čang rơmang kơ tơlơi anih pơsat yơh či jing hĭ sang kâo,
   laih anŭn kâo či đih pơ anŭn amăng tơlơi kơnăm mơmŏt yơh.
  14Kâo či laĭ kơ tơlơi anih pơsat anŭn, ‘Ih yơh jing kar hăng ama kâo,’
   laih anŭn kơ hlăt hlĕt ƀơ̆ng kâo anŭn, ‘Ƀing gih yơh jing kar hăng amĭ kâo’ ƀôdah ‘jing kar hăng amai adơi kâo.’
  15Hơnŭn yơh, kâo ƀu dưi čang rơmang hơget dơ̆ng tah.
   Ƀu hơmâo hlơi pô ôh dưi čang rơmang brơi kơ kâo.
  16Hơget tơlơi kâo čang rơmang ƀu či trŭn nao hrŏm hăng kâo pơ anih ƀing djai Seôl ôh.
   Hơget tơlơi kâo čang rơmang či rơngiă hĭ amăng ƀruih lŏn yơh.”