1 Gióp đáp rằng: 2 Hãy nghe kỹ càng lời giảng luận tôi; Thì điều đó sẽ thế cho sự an ủi của các bạn. 3 Hãy nhịn nhục tôi, để tôi nói: Sau khi tôi đã nói, các bạn hãy cứ nhạo báng đi. 4 Còn về phần tôi, than van tôi há hướng về loài người sao? Nhân sao trí tôi không hết nhịn nhục? 5 Hãy xem xét tôi, và lấy làm lạ; Khá lấy tay bụm miệng mình. 6 Khi nào tôi nhớ lại, tôi bèn bị kinh hoảng, Rởn óc cả và thịt tôi. 7 Cớ sao kẻ gian ác sống, Trở nên già cả và quyền thế cường thạnh? 8 Dòng dõi chúng nó thành lập có mắt chúng nó thấy, Và con cháu họ ở trước mặt họ. 9 Nhà của chúng nó được bình an, không sợ gì, Roi của Đức Chúa Trời chẳng đánh mình chúng nó. 10 Bò đực chúng nó sanh sản không hề thiếu kém, Bò cái họ sanh đẻ không có sảo. 11 Chúng nó cho các đứa trẻ mình đi ra như một bầy chiên, Và con cái họ giỡn chơi nhau. 12 Hát múa theo tiếng trống nhỏ và đàn cầm, Và vui mừng theo tiếng kèn sáo. 13 Chúng nó may mắn trải qua các ngày đời mình, Rồi bỗng chốc sa xuống âm phủ. 14 Chúng nó nói với Đức Chúa Trời rằng: “Ngài hãy lìa xa chúng tôi, Vì chúng tôi không muốn biết đạo của Ngài.” 15 Đấng Toàn năng là chi, mà chúng tôi phải phục sự Ngài? Nếu chúng tôi cầu khẩn Ngài thì được ích gì? 16 Kìa sự may mắn chúng nó chẳng ở nơi tay chúng nó: Các mưu chước kẻ ác cách xa tôi.
17 Cái đèn kẻ ác tắt, Tai họa giáng trên chúng nó, Vả trong cơn thạnh nộ, Đức Chúa Trời phân phát đau đớn cho chúng nó, Điều đó há có thường xảy đến sao? 18 Há năng xảy ra chúng nó phải như rơm trước gió, Như trấu bị bão cất đi sao? 19 Các bạn nói rằng: Đức Chúa Trời dành sự hình phạt về hung ác nó cho con cái nó. Đức Chúa Trời khá báo cho chính mình nó, để nó biết: 20 Khá chính con mắt hắn xem thấy điều hư hoại mình, Và uống được sự thạnh nộ của Đấng Toàn năng. 21 Vì khi số ngày định cho nó đã hết rồi, Nó nào kể chi đến gia quyến sau nó?
22 Đức Chúa Trời xét đoán những người cao vị; Vậy, người ta há sẽ dạy tri thức cho Ngài sao? 23 Kẻ nầy thác giữa chừng mạnh mẽ, Được thanh nhàn và bình an mọi bề; 24 Hai bình người đầy sữa, Và tủy xương người nhuần đượm. 25 Kẻ khác lại chết giữa chừng cay đắng linh hồn, Chẳng hề được nếm điều phước hạnh gì hết. 26 Cả hai đều nằm chung trong bụi đất, Giòi sâu che lấp họ. 27 Nầy, tôi biết ý tưởng các bạn, Cùng các mưu kế các bạn toan dùng đặng tàn hại tôi. 28 Vì các bạn nói rằng: “Nhà kẻ cường bạo ở đâu? Trại kẻ ác ở nơi nào?” 29 Chớ thì các bạn chẳng hề hỏi khách qua đường sao? Há chẳng nhờ chứng cớ của họ mà nhìn biết rằng, 30 Trong ngày tai họa, kẻ hung ác được khỏi, Và trong ngày thạnh nộ, nó được thoát? 31 Tại trước mặt hắn, ai dám trách hắn vì tánh hạnh hắn? Ai sẽ báo ứng điều hắn đã làm? 32 Nó sẽ được đưa đến huyệt mả, Và người ta sẽ canh giữ phần mộ nó. 33 Các cục đất của trũng lấy làm êm dịu cho nó; Mọi người đều đi noi theo, Và kẻ đi trước thì vô số. 34 Vậy, sao các bạn an ủi tôi vô ích dường ấy? Vì những câu đáp của các bạn chỉ còn sự bất trung mà thôi.
21
Job
1Then Job replied: 2“Listen carefully to my words; let this be the consolation you give me. 3Bear with me while I speak, and after I have spoken, mock on.
4“Is my complaint directed to a human being? Why should I not be impatient? 5Look at me and be appalled; clap your hand over your mouth. 6When I think about this, I am terrified; trembling seizes my body. 7Why do the wicked live on, growing old and increasing in power? 8They see their children established around them, their offspring before their eyes. 9Their homes are safe and free from fear; the rod of God is not on them. 10Their bulls never fail to breed; their cows calve and do not miscarry. 11They send forth their children as a flock; their little ones dance about. 12They sing to the music of timbrel and lyre; they make merry to the sound of the pipe. 13They spend their years in prosperity and go down to the grave in peace.⚓ 14Yet they say to God, ‘Leave us alone! We have no desire to know your ways. 15Who is the Almighty, that we should serve him? What would we gain by praying to him?’ 16But their prosperity is not in their own hands, so I stand aloof from the plans of the wicked.
17“Yet how often is the lamp of the wicked snuffed out? How often does calamity come upon them, the fate God allots in his anger? 18How often are they like straw before the wind, like chaff swept away by a gale? 19It is said, ‘God stores up the punishment of the wicked for their children.’ Let him repay the wicked, so that they themselves will experience it! 20Let their own eyes see their destruction; let them drink the cup of the wrath of the Almighty. 21For what do they care about the families they leave behind when their allotted months come to an end?
22“Can anyone teach knowledge to God, since he judges even the highest? 23One person dies in full vigor, completely secure and at ease, 24well nourished in body,⚓ bones rich with marrow. 25Another dies in bitterness of soul, never having enjoyed anything good. 26Side by side they lie in the dust, and worms cover them both.
27“I know full well what you are thinking, the schemes by which you would wrong me. 28You say, ‘Where now is the house of the great, the tents where the wicked lived?’ 29Have you never questioned those who travel? Have you paid no regard to their accounts— 30that the wicked are spared from the day of calamity, that they are delivered from⚓ the day of wrath? 31Who denounces their conduct to their face? Who repays them for what they have done? 32They are carried to the grave, and watch is kept over their tombs. 33The soil in the valley is sweet to them; everyone follows after them, and a countless throng goes⚓ before them.
34“So how can you console me with your nonsense? Nothing is left of your answers but falsehood!”