27

Gióp quả quyết rằng kẻ ác thường không bị phạt. – Người bày tỏ sự cuối cùng buồn thảm của họ

1 Gióp tiếp nói lẽ luận cao mình, mà rằng:
2 Đức Chúa Trời đã đoạt lấy lý tôi, Đấng Toàn năng khiến linh hồn tôi bị cay đắng,
 Tôi chỉ sanh mạng của Ngài mà thề rằng:
3 Hễ hơi thở tôi còn ở mình tôi,
 Và sanh khí của Đức Chúa Trời còn trong lỗ mũi tôi,
4 Quả hẳn môi tôi sẽ chẳng nói sự gian ác,
 Lưỡi tôi cũng không giảng ra điều giả dối.
5 Khi tôi đoán xét, không thể nào cho các bạn là phải!
 Cho đến kỳ chết, tôi chẳng hề thôi quả quyết rằng tôi trọn vẹn.
6 Tôi giữ chặt sự công bình mình không rời bỏ nó;
 Trọn đời tôi, lòng tôi sẽ chẳng cáo trách tôi.

7 Ước gì cừu địch tôi bị xử như kẻ ác,
 Và kẻ dấy lên nghịch cùng tôi bị cầm như kẻ trái lẽ công bình.
8 Dẫu kẻ ác được tài sản, Đức Chúa Trời cất lấy linh hồn nó đi;
 Vậy, sự trông cậy kẻ ác là gì?
9 Khi sự hoạn nạn xảy đến cùng hắn,
 Đức Chúa Trời há sẽ nghe tiếng của hắn sao?
10 Có phải hắn sẽ tìm được sự vui sướng mình nơi Đấng Toàn năng,
 Và thường thường cầu khẩn Đức Chúa Trời sao?

11 Tôi sẽ chỉ dạy cho các bạn việc tay Đức Chúa Trời làm,
 Không giấu các bạn ý của Đấng Toàn năng.
12 Nầy, chánh các bạn đã thấy điều đó,
 Vậy, nhân sao còn có những tư tưởng hư không kia?
13 Nầy là phần mà Đức Chúa Trời định cho kẻ ác,
 Và cơ nghiệp của kẻ cường bạo nhận lãnh từ Đấng Toàn năng:
14 Nếu con cái hắn thêm nhiều, ấy để cho gươm giết;
 Còn dòng dõi hắn ắt không ăn cho no nê được.
15 Kẻ còn sống sót lại của hắn bị sự chết vùi dập,
 Và người góa bụa hắn sẽ không than khóc.
16 Dẫu hắn có thâu góp bạc tiền như cát bụi,
 Sắm sửa quần áo nhiều như bùn;
17 Thật hắn sắm sửa, song rồi ra người công bình sẽ mặc lấy,
 Còn bạc, kẻ vô tội sẽ chia nhau.
18 Người cất nhà mình như ổ sâu trùng,
 Như chòi mà người giữ vườn nho thường cất.
19 Hắn nằm xuống giàu có, song sẽ chẳng được liệm;
 Nó mở con mắt ra, bèn chẳng còn nữa.
20 Sự kinh khiếp thình lình áp vào hắn như thể nước lụt;
 Bão tố đoạt lấy hắn trong lúc ban đêm.
21 Gió đông đem hắn đi, bèn biệt mất;
 Một luồng dông lớn rứt hắn đi khỏi chỗ hắn.
22 Đức Chúa Trời giáng tai vạ trên mình hắn, chẳng thương xót lấy;
 Hắn rất muốn chạy trốn khỏi tay Ngài.
23 Người ta sẽ vỗ tay mừng về việc hắn;
 Và hút gió đuổi hắn khỏi chỗ ở của hắn.

27

1Gióp tiếp tục nói:
  2“Thật như Thượng Đế hằng sống, Đấng đã tước quyền tôi,
   Đấng Toàn Năng đã khiến tôi mất hạnh phúc,
  3nhưng bao lâu mà tôi còn sống,
   và còn hơi thở của Thượng Đế trong lỗ mũi tôi,
  4thì tôi sẽ không làm kẻ giả đạo đức,
   và lưỡi tôi sẽ không nói dối.
  5Tôi sẽ chẳng bao giờ nhận rằng các anh đúng;
   cho đến khi tôi chết, tôi sẽ vẫn nhất quyết rằng mình vô tội.
  6Tôi sẽ cả quyết rằng tôi đúng; tôi sẽ không rút lại lời đó.
   Lương tâm tôi không hề cáo trách tôi.
  7Hãy để cho kẻ thù tôi giống như kẻ ác,
   để cho kẻ nghịch tôi giống như kẻ làm bậy.
  8Khi kẻ ác qua đời thì chúng có hi vọng gì,
   khi Thượng Đế cất mạng sống chúng đi?
  9Ngài sẽ không thèm nghe tiếng kêu của chúng,
   khi chúng gặp gian nan.
  10Chúng không tìm thấy niềm vui trong Đấng Toàn Năng,
   dù rằng miệng chúng luôn luôn kêu Thượng Đế.
  11Tôi sẽ dạy cho các anh về quyền năng của Thượng Đế,
   và không giấu diếm đường lối của Đấng Toàn Năng.
  12Chính mắt các anh đã thấy những điều nầy.
   Tại sao chúng ta cứ mãi nói chuyện nhảm nhí?
  13 Đây là điều Thượng Đế định cho kẻ ác,
   và là điều Đấng Toàn Năng dành cho kẻ hung bạo:
  14Chúng có thể có đông con,
   nhưng gươm sẽ giết con cái chúng.
   Những đứa còn sống sót sẽ không đủ ăn.
  15Rồi chúng sẽ chết vì bệnh tật và được chôn cất,
   còn vợ góa của chúng sẽ không than khóc chúng.
  16Kẻ ác có thể gom góp bạc như đất,
   quần áo nhiều như đất sét.
  17Nhưng người nhân đức sẽ mặc đồ mà kẻ ác đã thu góp cho mình,
   và người tốt sẽ phân chia bạc của chúng.
  18Nhà kẻ ác xây giống như màng nhện,
   giống như lều của người canh gác xây lên.
  19Kẻ ác được giàu có khi đi ngủ,
   nhưng chỉ giàu lần cuối đó thôi;
   vì khi mở mắt ra, mọi vật đều tan biến.
  20Cơn hãi hùng chụp lấy chúng như nước lụt,
   và cơn bão thổi bay chúng lúc ban đêm.
  21Ngọn gió đông sẽ mang chúng đi, rồi chúng biến mất,
   vì ngọn gió đã thổi chúng khỏi chỗ mình.
  22Luồng gió đập vào chúng không thương xót
   trong khi chúng chạy trốn khỏi sức mạnh của gió.
  23Giống như gió đang vỗ tay;
   và huýt sáo chế nhạo chúng khi chúng chạy trốn khỏi chỗ mình.”