7

Gióp tiếp phàn nàn về các sự hoạn nạn mình

1 Người ở thế gian há chẳng có sự chiến trận sao?
 Niên nhựt người há không phải như đời người làm mướn ư?
2 Như kẻ nô lệ ước ao bóng tối,
 Như người làm thuê trông đợi tiền lương,
3 Như vậy tôi đã được các tháng khốn khó,
 Và những đêm lao khổ làm phần định cho tôi.
4 Khi tôi nằm ngủ thì tôi nói rằng: Chừng nào tôi sẽ thức dậy?
 Bao giờ sẽ hết tối tăm?
 Tôi quá trăn trở cho đến rạng ngày.
5 Thịt tôi bị bao phủ giòi tửa và lấp đất;
 Da tôi nứt nẻ và chảy mủ ra!
6 Các ngày tôi qua mau hơn thoi dệt cửi,
 Tiêu đi, chẳng có trông cậy gì.

7 Ôi! Xin hãy nhớ mạng sống tôi chỉ bằng hơi thở;
 Mắt tôi sẽ chẳng còn thấy điều phước hạnh nữa.
8 Mắt đã thấy tôi sẽ chẳng thấy tôi nữa,
 Mắt Chúa đoái đến tôi, nhưng tôi sẽ không còn,
9 Mây tan ra và đi mất thể nào,
 Kẻ xuống âm phủ không hề trở lên, cũng thể ấy.
10 Họ không hề trở về nhà mình nữa,
 Và xứ sở người chẳng còn biết người.

11 Bởi cớ ấy, tôi chẳng cầm miệng tôi;
 Trong cơn hoạn nạn của lòng tôi, tôi sẽ nói ra;
 Trong cay đắng của linh hồn tôi, tôi sẽ phàn nàn.
12 Tôi nói cùng Đức Chúa Trời rằng:
 Tôi há là một cái biển, một kỳ vật trong biển,
 Nên Ngài đặt kẻ cầm giữ tôi bốn bên?
13 Khi tôi nói: Giường tôi sẽ an ủi tôi,
 Nệm tôi sẽ làm hoạn nạn tôi nhẹ bớt,
14 Bấy giờ Chúa dùng chiêm bao làm cho tôi hoảng kinh,
 Lấy dị tượng khiến cho tôi sợ hãi.
15 Đến đỗi linh hồn tôi chọn sự ngột hơi,
 Và chết hơn là còn sống nơi xương cốt nầy.
16 Tôi đã chán sự sống … Tôi sẽ chẳng sống hoài.
 Xin Chúa để tôi ở một mình; vì các ngày tôi chỉ là hư không.
17 Loài người là gì mà Chúa kể là cao trọng?
 Nhân sao Chúa lưu ý đến người,
18 Viếng thăm người mỗi buổi sớm,
 Và thử thách người mỗi lúc mỗi khi?
19 Nhân sao Chúa không xây mắt khỏi tôi,
 Chẳng để cho tôi bằng tịnh cho đến khi nuốt nước miếng tôi?
20 Hỡi Đấng gìn giữ loài người! nếu tôi đã phạm tội, có làm gì nghịch Chúa?
 Nhân sao Chúa đặt tôi làm một tấm bia,
 Đến đỗi mình trở thành gánh nặng cho mình?
21 Cớ sao Chúa không tha tội cho tôi,
 Cất lấy gian ác khỏi tôi đi?
 Vì bây giờ tôi sẽ nằm trong bụi đất;
 Chúa sẽ tìm kiếm tôi, song tôi không còn nữa.

7

  1“人在世上岂无劳役呢?
  他的日子不像雇工的日子吗?
  2像奴仆切慕阴凉,
  像雇工等待工钱,
  3我也照样度过虚空的岁月,
  愁烦的夜晚指定给我。
  4我躺卧的时候就说:
  ‘我何时可以起来呢?’漫漫长夜,
  我总是翻来覆去,直到天亮。
  5我的肉体以虫子和尘土为衣,
  我的皮肤才收了口又流脓。
  6我的日子比织布的梭更快,
  都消耗在没有指望之中。

  7“你要记得,我的生命不过是一口气,
  我的眼睛必不再看见福乐。
  8观看我的人,他的眼必不看见我;
  你的眼目投向我,我却不在了。
  9云彩消散而去;
  照样,人下阴间也不再上来。
  10他不再回自己的家,
  他自己的地方也不再认得他。

  11“我甚至不封我的口;
  我灵愁苦,要发出言语;
  我心苦恼,要吐露哀情。
  12我岂是海洋,岂是大鱼,
  你竟防守着我呢?
  13我若说:‘我的床必安慰我,
  我的榻必分担我的苦情’,
  14你就用梦惊扰我,
  用异象恐吓我。
  15甚至我宁可窒息死亡,
  胜似留我这副骨头。
  16我厌弃生命,不愿永远活着。
  你任凭我吧,因我的日子都是虚空。
  17人算什么,你竟看他为大,
  将他放在心上,
  18每早晨鉴察他,
  每时刻考验他?
  19你到何时才转眼不看我,
  任凭我咽下唾沫呢?
  20鉴察人的主啊,我若有罪,于你何妨?
  为何以我当你的箭靶,
  使我成为你的重担呢?
  21为何不赦免我的过犯,
  除掉我的罪孽呢?
  我现今要躺卧在尘土中;
  你要切切寻找我,我却不在了。”