7

Gióp tiếp phàn nàn về các sự hoạn nạn mình

1 Người ở thế gian há chẳng có sự chiến trận sao?
 Niên nhựt người há không phải như đời người làm mướn ư?
2 Như kẻ nô lệ ước ao bóng tối,
 Như người làm thuê trông đợi tiền lương,
3 Như vậy tôi đã được các tháng khốn khó,
 Và những đêm lao khổ làm phần định cho tôi.
4 Khi tôi nằm ngủ thì tôi nói rằng: Chừng nào tôi sẽ thức dậy?
 Bao giờ sẽ hết tối tăm?
 Tôi quá trăn trở cho đến rạng ngày.
5 Thịt tôi bị bao phủ giòi tửa và lấp đất;
 Da tôi nứt nẻ và chảy mủ ra!
6 Các ngày tôi qua mau hơn thoi dệt cửi,
 Tiêu đi, chẳng có trông cậy gì.

7 Ôi! Xin hãy nhớ mạng sống tôi chỉ bằng hơi thở;
 Mắt tôi sẽ chẳng còn thấy điều phước hạnh nữa.
8 Mắt đã thấy tôi sẽ chẳng thấy tôi nữa,
 Mắt Chúa đoái đến tôi, nhưng tôi sẽ không còn,
9 Mây tan ra và đi mất thể nào,
 Kẻ xuống âm phủ không hề trở lên, cũng thể ấy.
10 Họ không hề trở về nhà mình nữa,
 Và xứ sở người chẳng còn biết người.

11 Bởi cớ ấy, tôi chẳng cầm miệng tôi;
 Trong cơn hoạn nạn của lòng tôi, tôi sẽ nói ra;
 Trong cay đắng của linh hồn tôi, tôi sẽ phàn nàn.
12 Tôi nói cùng Đức Chúa Trời rằng:
 Tôi há là một cái biển, một kỳ vật trong biển,
 Nên Ngài đặt kẻ cầm giữ tôi bốn bên?
13 Khi tôi nói: Giường tôi sẽ an ủi tôi,
 Nệm tôi sẽ làm hoạn nạn tôi nhẹ bớt,
14 Bấy giờ Chúa dùng chiêm bao làm cho tôi hoảng kinh,
 Lấy dị tượng khiến cho tôi sợ hãi.
15 Đến đỗi linh hồn tôi chọn sự ngột hơi,
 Và chết hơn là còn sống nơi xương cốt nầy.
16 Tôi đã chán sự sống … Tôi sẽ chẳng sống hoài.
 Xin Chúa để tôi ở một mình; vì các ngày tôi chỉ là hư không.
17 Loài người là gì mà Chúa kể là cao trọng?
 Nhân sao Chúa lưu ý đến người,
18 Viếng thăm người mỗi buổi sớm,
 Và thử thách người mỗi lúc mỗi khi?
19 Nhân sao Chúa không xây mắt khỏi tôi,
 Chẳng để cho tôi bằng tịnh cho đến khi nuốt nước miếng tôi?
20 Hỡi Đấng gìn giữ loài người! nếu tôi đã phạm tội, có làm gì nghịch Chúa?
 Nhân sao Chúa đặt tôi làm một tấm bia,
 Đến đỗi mình trở thành gánh nặng cho mình?
21 Cớ sao Chúa không tha tội cho tôi,
 Cất lấy gian ác khỏi tôi đi?
 Vì bây giờ tôi sẽ nằm trong bụi đất;
 Chúa sẽ tìm kiếm tôi, song tôi không còn nữa.

7

Klei Y-Yôp Bi Tăng Mgăl Hŏng Aê Diê

  1“Amâo djŏ hĕ mnuih mâo bruă dleh ti lăn ala,
   leh anăn amâo djŏ hĕ hruê ñu dôk hdĭp jing suăi msĕ si hruê arăng mă bruă mưn?
  2Msĕ si sa čô hlŭn čiăng snăk kơ êyui,
   leh anăn msĕ si sa čô mă bruă mưn čang hmăng kơ prăk mlan,
  3snăn mơh arăng brei kơ kâo klei knap êjai mlam,
   leh anăn brei lu mlan amâo mâo klei tŭ dưn ôh.
  4Tơdah kâo đih, kâo lač: ‘Hbĭl kâo srăng kgŭ?’
   Ƀiădah mlam jing sui,
   leh anăn kâo kpư̆ nanao amâo thâo pĭt ôh hlŏng truh kơ ang dar.
  5Kđeh kâo guôm kluôm hŏng hluăt leh anăn ƀruih;
   klĭt kâo jing khăng leh anăn kđang kbiă ênah.
  6Hruê kâo dôk hdĭp găn pral hĭn kơ hdră kpañ,
   leh anăn kâo tuč ruê̆ amâo mâo klei čang hmăng ôh.

  7Hdơr bĕ kơ klei hdĭp kâo jing knŏng asăp êwa;
   ală kâo amâo srăng lŏ ƀuh klei jăk mơak ôh.
  8Ală dlăng kơ kâo amâo srăng lŏ ƀuh kâo ôh;
   êjai ală ih duah dlăng kơ kâo, kâo đuĕ nao leh,
  9Msĕ si biut knam ƀrư̆ ƀrư̆ luč đuĕ,
   snăn mơh pô trŭn nao kơ Ƀuôn Phung Djiê amâo lŏ kbiă đĭ ôh,
  10ñu amâo lŏ wĭt kơ sang ñu ôh,
   leh anăn arăng amâo lŏ ƀuh ñu ôh ti anôk ñu dôk êlâo.

  11Kyua anăn kâo amâo srăng lŏ ư̆ klei kâo čiăng blŭ ôh;
   kyua ai mĭn kâo ngêñ bêñ kâo srăng blŭ;
   kâo srăng krao êjai mngăt kâo ktrŏ hŏng klei ênguôt.
  12Djŏ mơ̆ kâo jing êa ksĭ, amâodah ala prŏng hlăm êa ksĭ,
   tơl ih bư̆ war krư̆ kâo?
  13Tơdah kâo lač, ‘Kâo srăng mâo klei bi juh ti jhưng pĭt kâo,
   êjai kâo đih kâo srăng mâo klei êđăp ênang!’
  14Hlăk anăn ih bi huĭ kâo hŏng klei êpei,
   leh anăn bi krưp kâo hŏng klei bi ƀuh,
  15kyua anăn kâo khăp hĭn arăng ktlăn kkuê kâo
   tơl djiê, hŏng dôk hdĭp hlăm klang kleh anei.
  16Kâo bi êmut snăk kơ klei hdĭp kâo;
   kâo amâo čiăng dôk hdĭp nanao ôh.
   Đăm ngă kơ kâo ôh, kyuadah hruê kâo dôk hdĭp jing bhiâo msĕ si êwa.
  17 Ya mnuih jing tơl ih ngă lu klei kơ ñu,
   leh anăn tơl ih hdơr mĭn kơ ñu,
  18tơl ih ksiêm dlăng ñu grăp aguah,
   leh anăn lông dlăng ñu nanao?
  19Hbĭl ih amâo lŏ dlăng kơ kâo ôh,
   amâodah lui kâo, tơl kâo dưi lun êa bah kâo?
  20Tơdah kâo ngă soh, ya klei kâo ngă kơ ih,
   Ơ pô kăp ksiêm kơ mnuih?
  Si ngă ih mjing hĕ kâo knhăm ih mnah?
   Si ngă ih bi dleh ih pô čiăng ngă kơ kâo?
  21Si ngă ih amâo pap brei kơ klei soh kâo
   leh anăn mă hĕ klei wê kâo?
  Kyuadah ară anei arăng srăng dơr hĕ kâo hlăm ƀruih lăn;
   ih srăng duah kâo, ƀiădah amâo srăng lŏ ƀuh kâo ôh.”