2

Đa-vít Khuyên Dặn Sa-lô-môn

1Khi ngày Đa-vít qua đời đến gần, Đa-vít khuyên dặn Sa-lô-môn, con trai của mình rằng: 2“Cha sắp đi vào con đường mọi người trên đất phải đi qua. Vậy con hãy mạnh mẽ, hãy chứng tỏ con là một bậc trượng phu, 3và hãy để ý kỹ những gì CHÚA là Đức Chúa Trời của con đòi hỏi nơi con. Con hãy đi trong đường lối Ngài, vâng giữ những mạng lịnh, điều răn, luật pháp và quy tắc của Ngài như đã chép trong kinh luật Môi-se, để con được thịnh vượng trong mọi việc con làm và nơi nào con đi đến, 4hầu cho Chúa sẽ giữ lời hứa của Ngài đã hứa với cha rằng: ‘Nếu hậu tự của ngươi biết cẩn trọng sống trước mặt Ta; nếu chúng hết lòng và hết tâm hồn mà bước đi cách trung thành trước mặt Ta, thì ngươi sẽ không lo có một người kế vị ngồi trên ngôi của Y-sơ-ra-ên.’
5Ngoài ra, con cũng biết những việc Giô-áp con trai Giê-ru-a đã làm cho cha, thế nào hắn đã đối với hai vị chỉ huy quân đội Y-sơ-ra-ên, tức là Áp-ne con trai Nê-rơ và A-ma-sa, con trai Giê-the. Hắn đã giết hai người ấy, làm đổ máu họ ra trong thời bình như thể ngoài trận mạc. Hắn đã làm vấy máu chiến trường nơi đai lưng của hắn và trên giày của hắn mang nơi chân. 6Con hãy dựa vào sự khôn ngoan của con mà xử sự trong việc nầy, và đừng để đầu bạc của hắn bình an đi xuống âm phủ.
7Con hãy đối xử tử tế với các con trai Bát-xi-lai, người Ga-la-át; hãy để họ ăn đồng bàn với con. Vì họ đã đứng bên cha, khi cha chạy trốn khỏi Áp-sa-lôm, anh con.
8Con cũng có Si-mê-i, con trai Ghê-ra, người Bên-gia-min, ở Ba-hu-rim. Hắn đã lấy những lời độc hại rủa sả cha trong ngày cha đi đến Ma-ha-na-im, nhưng khi hắn xuống đón cha ở bờ sông Giô-đanh, cha có nhân danh Chúa mà thề với hắn rằng: ‘Ta sẽ không giết ngươi bằng gươm.’ 9Nhưng con chớ coi hắn là vô tội, vì con khôn ngoan và biết phải đối xử với hắn thể nào. Con hãy làm cho hắn phải mang đầu bạc dính máu mà xuống âm phủ.”

Đa-vít Qua Đời

10Rồi Đa-vít an giấc cùng các tổ phụ mình, và được chôn trong thành Đa-vít. 11Những ngày Đa-vít trị vì trên Y-sơ-ra-ên là bốn mươi năm. Vua trị vì bảy năm tại Hếp-rôn và ba mươi ba năm tại Giê-ru-sa-lem. 12Vậy Sa-lô-môn ngồi trên ngai Đa-vít, cha mình, và vương quốc của Sa-lô-môn được thiếp lập vững vàng.

Sa-lô-môn Củng Cố Vương Quyền

13A-đô-ni-gia, con trai Ha-ghít đến gặp Bát-sê-ba, mẹ của Sa-lô-môn. Bà hỏi: “Ngươi đến có ý bình an chăng?”
 A-đô-ni-gia đáp: “Vâng, bình an.”
14Rồi nói tiếp: “Xin cho tôi có một lời thưa cùng bà.”
 Bà đáp: “Hãy nói đi.”
15A-đô-ni-gia nói: “Chắc bà cũng biết là vương quốc nầy đáng lý thuộc về tôi, và cả Y-sơ-ra-ên đều mong đợi tôi trị vì, nhưng vương quốc đã quay trở thành của em tôi, ấy là do nơi Chúa mà thôi. 16Nhưng bây giờ tôi có một điều muốn xin bà, mong bà đừng từ chối.”
 Bà đáp: “Hãy nói đi.”
17A-đô-ni-gia nói, “Xin bà hãy nói với vua Sa-lô-môn, vì vua chẳng từ chối với bà điều gì, xin vua ban cho tôi A-bi-sắc, người Su-nem, làm vợ.”
18Bát-sê-ba đáp: “Được, ta sẽ nói với vua cho ngươi.”
19Bát-sê-ba đến gặp vua Sa-lô-môn để xin vua giùm cho A-đô-ni-gia. Vua đứng dậy đón bà và cúi đầu trước mặt bà; đoạn vua ngồi xuống trên ngai, rồi truyền đem một ngai nữa cho thái hậu, và bà ngồi bên phải vua.
20Bấy giờ bà nói: “Mẹ có một việc nhỏ xin con, mong con đừng từ chối.”
 Vua đáp: “Thưa mẹ, xin mẹ hãy nói, con sẽ không từ chối đâu.”
21Bà nói: “Hãy ban A-bi-sắc, người Su-nem, làm vợ A-đô-ni-gia, anh con.”
22Nhưng vua Sa-lô-môn đáp với thái hậu rằng: “Tại sao mẹ lại xin A-bi-sắc, người Su-nem, cho A-đô-ni-gia? Sao mẹ không xin cả vương quốc nầy cho anh ấy luôn. Vì anh ấy là anh của con mà. Sao mẹ không xin cho anh ấy thầy tế lễ A-bia-tha và Giô-áp, con trai Giê-ru-a luôn một thể đi.”
23Bấy giờ vua Sa-lô-môn nhân danh Chúa mà thề rằng: “Nguyện Chúa đối xử với tôi, nguyện Ngài phạt tôi cách nặng nề, nếu A-đô-ni-gia không bị thiệt mạng vì lời yêu cầu nầy. 24Vậy bây giờ, tôi nhân danh Chúa hằng sống, là Đấng đã làm cho tôi được vững vàng, đã đặt tôi trên ngai của Đa-vít, cha tôi, và xây dựng một nhà cho tôi, mà nói rằng, A-đô-ni-gia phải bị xử tử hôm nay.” 25Vua Sa-lô-môn truyền lịnh cho Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa. Bê-na-gia đến giết A-đô-ni-gia và A-đô-ni-gia chết.
26Vua truyền cho thầy tế lễ A-bia-tha: “Hãy về A-na-tốt, nơi sản nghiệp ngươi, vì ngươi đáng chết. Nhưng hôm nay ta không giết ngươi, vì ngươi có khiêng rương của Chúa Hằng Hữu trước mặt Đa-vít, cha ta, và vì ngươi có chia sẻ những khổ cực mà cha ta đã gánh chịu.” 27Vậy, Sa-lô-môn đuổi A-bia-tha đi, không cho làm thầy tế lễ truớc mặt Chúa nữa, hầu cho lời của Chúa đã phán tại Si-lô về gia tộc của thầy tế lễ Hê-li được ứng nghiệm.
28Khi tin nầy đến tai Giô-áp, vì Giô-áp đã ủng hộ A-đô-ni-gia, dù ông không ủng hộ Áp-sa-lôm, thì ông liền trốn đến Đền Tạm của Chúa và nắm lấy sừng ở góc bàn thờ. 29Người ta tâu với vua Sa-lô-môn rằng: “Giô-áp đã trốn đến Đền Tạm của Chúa, và kìa ông ấy đang nắm lấy sừng ở góc bàn thờ.”
 Sa-lô-môn truyền cho Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa rằng: “Hãy đi, giết hắn đi.”
30Vậy Bê-na-gia đến Đền Tạm của Chúa và nói với ông: “Vua truyền rằng: Ông hãy ra khỏi nơi đó.”
 Nhưng Giô-áp đáp: “Không. Ta sẽ chết ở đây.”
 Bê-na-gia về tâu lại cho vua: “Tôi có nói với Giô-áp thế nầy, và ông ấy đã đáp lại thế kia.”
31Vua phán: “Hãy làm y như ông ấy đã nói. Hãy giết ông ấy và đem chôn ông ấy đi. Như thế ta và nhà cha ta sẽ được cất khỏi máu vô tội mà Giô-áp đã làm chảy ra vô cớ. 32Chúa sẽ báo trả những hành động đẫm máu lại trên đầu ông ấy. Bởi vì, trong khi cha ta là Đa-vít không biết, thì ông ấy đã tấn công và giết chết hai người ngay lành và tốt hơn ông ấy. Đó là Áp-ne, con trai Nê-rơ, chỉ huy quân đội Y-sơ-ra-ên, và A-ma-sa, con trai Giê-the, chỉ huy quân đội Giu-đa. 33Vậy máu của họ sẽ đổ lại trên đầu của Giô-áp và trên đầu của dòng dõi ông ấy đời đời; nhưng Đa-vít và dòng dõi người, cùng nhà người, và ngôi nước người sẽ được bình an từ nơi Chúa mãi mãi.”
34Vậy Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, đi lên, đánh hạ Giô-áp và giết chết ông ta. Người ta chôn ông ta tại nhà ông, gần sa mạc. 35Vua đặt Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, chỉ huy quân đội thay cho Giô-áp, và vua cũng đặt thầy tế lễ Xa-đốc thay thế chức vụ của A-bia-tha.
36Sau đó vua truyền cho Si-mê-i vào chầu và phán: “Hãy cất cho ngươi một cái nhà trong Giê-ru-sa-lem và ở đó. Chớ đi ra khỏi đó để đi đây đi đó. 37Vì ngươi khá biết rằng hễ ngày nào ngươi ra khỏi đó mà vượt qua khỏi khe Kít-rôn thì ngươi chắc sẽ chết. Máu của ngươi sẽ đổ lại trên đầu ngươi.”
38Si-mê-i tâu với vua: “Lời của hoàng thượng thật chí lý. Hoàng thượng là chúa của hạ thần đã truyền dạy thế nào, hạ thần sẽ làm y như vậy.” Vậy Si-mê-i sống ở Giê-ru-sa-lem lâu ngày.
39Nhưng sau ba năm, có hai đầy tớ của Si-mê-i bỏ trốn đến A-kích, con trai Ma-a-ca, vua của Gát. Người ta báo cho Si-mê-i rằng: “Kìa, các đầy tớ của ông đang ở tại Gát.” 40Si-mê-i liền chỗi dậy, thắng lừa, và đi đến Gát, gặp A-kích để tìm các đầy tớ của ông. Vậy Si-mê-i đi đến Gát và bắt các đầy tớ của ông về.
41Khi vua Sa-lô-môn được tâu rằng Si-mê-i đã rời Giê-ru-sa-lem đi đến Gát và đã trở về, 42vua cho gọi Si-mê-i vào và nói với ông: “Có phải ta đã bắt ngươi thề trước mặt Chúa và cảnh cáo ngươi rằng: ‘Ngày nào ngươi rời khỏi Giê-ru-sa-lem mà đi đây đi đó thì ngươi chắc sẽ chết sao?’ Ngươi đã nói với ta rằng: ‘Lời vua nói rất đúng. Tôi sẽ tuân theo.’ 43Thế tại sao ngươi không vâng giữ lời ngươi đã thề trước mặt CHÚA và tuân theo lệnh ta đã truyền cho ngươi?”
44Vua lại nói tiếp với Si-mê-i: “Ngươi đã biết và lòng ngươi cũng đã quá rõ những việc ác mà ngươi đã làm cho Đa-vít, cha ta. Bây giờ Chúa sẽ báo trả cho ngươi những việc ác ngươi đã làm. 45Nhưng vua Sa-lô-môn sẽ được ban phước, và ngôi của Đa-vít sẽ tồn tại cách vững bền trước mặt CHÚA đến đời đời.”
46Đoạn, vua truyền lịnh cho Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa. Ông ấy đi đánh hạ Si-mê-i và Si-mê-i chết.
 Bấy giờ vương quốc được thiết lập vững vàng trong tay Sa-lô-môn.

2

大卫给所罗门的遗训

1大卫的死期临近了,就吩咐他儿子所罗门说: 2“我要走世人必走的路了。你当刚强,作大丈夫, 3遵守耶和华-你上帝所吩咐的,照着摩西律法上所写的行耶和华的道,谨守他的律例、诫命、典章、法度,好让你无论做什么,不拘往何处去,尽都亨通。 4耶和华必成就他所说关于我的话,说:‘你的子孙若谨慎自己的行为,尽心尽意凭信实行在我面前,就不断有人坐以色列的王位。’ 5你也知道洗鲁雅的儿子约押向我所做的事,他对付以色列的两个元帅,尼珥的儿子押尼珥益帖的儿子亚玛撒,杀了他们。他在太平之时,如同战争一般,流这二人的血,把这战争的血染了他腰间束的带和脚上穿的鞋。 6所以你要照你的智慧去做,不让他白发安然下阴间。 7你当恩待基列巴西莱的众儿子,请他们常与你同席吃饭,因为我躲避你哥哥押沙龙的时候,他们亲近我。 8看哪,在你这里有来自巴户琳便雅悯人,基拉的儿子示每。我到玛哈念去的那日,他用狠毒的言语咒骂我。后来他却下约旦河迎接我,我就指着耶和华向他起誓说:‘我必不用刀杀死你。’ 9但现在你不要以他为无罪。你是有智慧的人,必知道怎样待他,使他白发流血下阴间。”

大卫寿终

10大卫与他祖先同睡,葬在大卫城 11大卫以色列王四十年:在希伯仑作王七年,在耶路撒冷作王三十三年。 12所罗门坐他父亲大卫的王位,他的国度非常稳固。

亚多尼雅的死

13哈及的儿子亚多尼雅所罗门的母亲拔示巴那里,拔示巴问他说:“你是为平安来的吗?”他说:“为平安来的。” 14他又说:“我有话对你说。”拔示巴说:“你说吧。” 15亚多尼雅说:“你知道这国原是归我的,全以色列也都期望我作王。然而,这国反归了我兄弟,因这国归了他是出乎耶和华。 16现在我有一件事求你,请你不要推辞。”拔示巴对他说:“你说吧。” 17他说:“求你请所罗门王把书念女子亚比煞赐我为妻,因他必不拒绝你。” 18拔示巴说:“好,我必为你对王提说。”
19于是,拔示巴来到所罗门王那里,要为亚多尼雅说话。王起来迎接,向她下拜,然后坐在自己的位上,又为王的母亲设一座位,她就坐在王的右边。 20拔示巴说:“我要向你提出一个小小的请求,请你不要回绝我。”王对她说:“母亲,请提出来,我必不回绝你。” 21拔示巴说:“请你把书念女子亚比煞赐给你哥哥亚多尼雅为妻。” 22所罗门王回答母亲说:“为何替亚多尼雅书念女子亚比煞呢?可以为他求王国吧!他是我的兄长,不但为他,也为亚比亚他祭司和洗鲁雅的儿子约押求吧!” 23所罗门王指着耶和华起誓说:“亚多尼雅讲这话是自己送命,不然,愿上帝重重惩罚我。 24耶和华坚立我,使我坐在父亲大卫的王位上,照着他所应许的为我建立家室;现在我指着永生的耶和华起誓,亚多尼雅今日必被处死。” 25于是所罗门王派耶何耶大的儿子比拿雅去击杀亚多尼雅,他就死了。

亚比亚他被废和约押的死

26王对亚比亚他祭司说:“你回亚拿突归自己的田地去吧!你本是该死的,但因你在我父亲大卫面前抬过主耶和华的约柜,又与我父亲同受一切苦难,所以我今日不杀死你。” 27所罗门就革除亚比亚他,不让他作耶和华的祭司。这就应验了耶和华在示罗以利家所说的话。
28虽然约押没有拥护押沙龙,却拥护了亚多尼雅;这消息传到约押那里,他就逃到耶和华的帐幕,抓住祭坛的翘角。 29有人告诉所罗门王:“约押逃到耶和华的帐幕,看哪,他在祭坛的旁边。”所罗门就派耶何耶大的儿子比拿雅,说:“去,杀了他。” 30比拿雅来到耶和华的帐幕,对约押说:“王这样吩咐:‘你出来吧!’”他说:“不,我要死在这里。”比拿雅就去回覆王,说:“约押这样说,他这样回答我。” 31王对他说:“你可以照着他的话去做,杀了他,把他葬了,好叫约押流无辜人血的罪不归在我和我的父家。 32耶和华必使约押的血归到他自己头上,因为他击杀两个比他又公义又良善的人,就是尼珥的儿子以色列的元帅押尼珥益帖的儿子犹大的元帅亚玛撒,用刀杀了他们,我父亲大卫却不知道。 33这二人的血必归到约押和他后裔头上,直到永远;惟有大卫和他的后裔,以及他的家与王位,必从耶和华那里得平安,直到永远。” 34于是耶何耶大的儿子比拿雅上去,击杀约押,杀死他,把他葬在旷野约押自己的家里。 35王就立耶何耶大的儿子比拿雅作元帅,代替约押,又使撒督祭司代替亚比亚他

示每的死

36王派人召示每来,对他说:“你要在耶路撒冷为自己建造房屋,住在那里,不可从那里出来到任何地方去。 37你当确实知道,你何日出来过汲沦溪,就必定死!你的血必归到自己头上。” 38示每对王说:“这话很好!我主我王怎样说,仆人必照样做。”于是示每住在耶路撒冷许多日子。
39过了三年,示每的两个奴仆逃到玛迦的儿子迦特亚吉那里去。有人告诉示每说:“看哪,你的奴仆在迦特。” 40示每起来,备上驴,往迦特亚吉那里去找他的奴仆,从迦特带他的奴仆回来。 41有人告诉所罗门:“示每耶路撒冷迦特去,又回来了。” 42王就派人召示每来,对他说:“我岂不是叫你指着耶和华起誓,并且警告你说‘你当确实知道,你何日出来到任何地方去,就必定死’吗?你也对我说:‘这话很好,我必听从。’ 43你为何不遵守你对耶和华的誓言和我吩咐你的命令呢?” 44王又对示每说:“你向我父亲大卫所做的一切恶事,你自己心里都知道,耶和华必使你的罪恶归到你自己的头上。 45所罗门王必蒙福,大卫的王位必在耶和华面前坚立,直到永远。” 46于是王吩咐耶何耶大的儿子比拿雅,他就出去,击杀示每示每就死了。这样,国度在所罗门的手中巩固了。