4

Chúa Giê-xu nói chuyện
với người đàn bà Xa-ma-ri

1Khi Chúa Giê-xu biết việc người Pha-ri-xi nghe đồn Ngài chiêu mộ và làm lễ báp-têm cho nhiều người hơn Giăng, 2thật ra không phải Chúa Giê-xu mà là các môn đệ Ngài làm lễ báp-têm, 3thì liền rời miền Giu-đia trở về miền Ga-li-lê. 4Trên đường về Ngài phải băng qua xứ Xa-ma-ri.
5Đến một thị trấn thuộc xứ Xa-ma-ri gọi là Xi-kha, gần thửa ruộng mà Gia-cốp cho Giô-xép, con mình. 6Ở đó có cái giếng Gia-cốp. Mỏi mệt vì đi đường xa, nên Chúa Giê-xu ngồi nghỉ chân bên giếng. Lúc ấy khoảng giữa trưa. 7Có một người đàn bà Xa-ma-ri đến giếng để lấy nước. Chúa Giê-xu nói với chị, “Chị làm ơn cho tôi xin chút nước uống.” 8Chuyện xảy ra khi các môn đệ Ngài đang vào phố mua thức ăn.
9Người đàn bà Xa-ma-ri trả lời, “Ơ kìa, ông là đàn ông Do-thái mà tại sao lại xin nước uống ở tôi là đàn bà Xa-ma-ri?” Người Do-thái không thích tiếp xúc với người Xa-ma-ri.
10Chúa Giê-xu đáp, “Nếu chị biết được ơn lành từ Thượng Đế là gì và biết người xin chị nước uống là ai, chắc hẳn chị sẽ xin và người ấy sẽ cho chị nước sống.”
11Chị hỏi, “Thưa ông, giếng thì sâu mà ông lại không có gàu để múc, vậy ông lấy nước sống ấy ở đâu? 12Tổ tiên chúng tôi là Gia-cốp đã để lại cho chúng tôi giếng nầy; chính ông ấy cùng con cháu và bầy gia súc đều uống nước từ đó. Ông lớn hơn Gia cốp à?”
13Chúa Giê-xu đáp, “Ai uống nước nầy rồi sẽ còn khát mãi, 14nhưng người nào uống nước tôi cho sẽ không bao giờ khát nữa. Nước tôi cho người ấy sẽ trở thành một suối nước tuôn trào từ bên trong và dẫn đến sự sống đời đời.”
15Chị thưa, “Xin ông làm ơn cho tôi nước ấy đi để tôi không khát nữa và khỏi cần đến đây lấy nước.”
16Chúa Giê-xu bảo, “Chị về gọi chồng chị đến đây.”
17Chị đáp, “Tôi không có chồng.”
 Chúa Giê-xu tiếp, “Chị nói không có chồng là đúng lắm.
18Thật ra chị đã có năm đời chồng rồi, còn người đàn ông mà chị đang chung sống cũng chẳng phải là chồng chị. Chị đã nói thật.”
19Chị đáp, “Thưa ông, tôi nhận thấy ông là nhà tiên tri. 20Tổ tiên chúng tôi thờ phụng trên núi nầy, còn người Do-thái các ông thì lại cho rằng nơi phải thờ phụng là Giê-ru-sa-lem.”
21Chúa Giê-xu bảo, “Chị tin tôi đi. Đến lúc người ta không còn thờ phụng Cha trên núi nầy hay tại Giê-ru-sa-lem nữa. 22Người Xa-ma-ri không biết điều mình thờ phụng; nhưng chúng tôi biết điều chúng tôi thờ phụng vì sự cứu rỗi đến từ người Do-thái. 23Đã đến lúc mọi người thờ phụng chân thật sẽ thờ phụng Cha bằng tâm linh và sự thật. Thời điểm đó đã đến rồi. Chị thấy không, Cha đang tìm kiếm những kẻ thờ phụng như thế. 24Thượng Đế là linh thần nên ai thờ phụng Ngài phải dùng tâm linh và lòng thành thật.”
25Người đàn bà thưa, “Tôi biết Đấng Mê-si sắp đến.” Mê-si có nghĩa là Đấng Cứu Thế. “Khi Ngài đến, Ngài sẽ giải thích mọi việc cho chúng ta.”
26Chúa Giê-xu bảo, “Đấng ấy chính là tôi đây, người đang nói chuyện với chị.”
27Lúc đó các môn đệ Ngài cũng từ phố vừa về tới. Họ sửng sốt khi thấy Ngài nói chuyện với một người đàn bà. Tuy nhiên không ai hỏi Ngài, “Thầy cần gì?” hoặc “Sao thầy nói chuyện với chị ấy?”
28Chị bỏ bầu nước lại, trở vào thành bảo dân chúng, 29“Ra mà xem một người đã nói vanh vách hết tất cả những gì tôi làm. Biết đâu chừng ông ta là Đấng Cứu Thế?” 30Do đó dân chúng lũ lượt từ thành kéo nhau ra gặp Chúa Giê-xu.
31Trong khi ấy các môn đệ nài nỉ Chúa Giê-xu, “Mời thầy ăn một chút.”
32Nhưng Chúa Giê-xu đáp, “Ta có một thức ăn mà các con không biết.”
33Các môn đệ hỏi nhau, “Có ai mang thức ăn cho thầy rồi sao?”
34Chúa Giê-xu đáp, “Thức ăn của ta tức là làm theo ý muốn của Đấng sai ta đến và làm xong công việc Ngài. 35Các con hay nói, ‘Còn bốn tháng nữa là tới mùa gặt.’ Nhưng ta bảo các con, hãy mở mắt nhìn cánh đồng; lúa đã chín, sẵn sàng để gặt rồi! 36Thợ gặt được trả công và đang thu góp mùa màng vào sự sống đời đời. Vì thế mà cả người trồng lẫn người gặt đều vui chung. 37Câu ngạn ngữ nói đúng, ‘Người nầy gieo, kẻ kia gặt.’ 38Ta sai các con đến gặt một loại hoa màu mà các con không phải bỏ công lao. Người khác đã ra sức, còn các con vào hưởng công lao của họ.”
39Có nhiều người Xa-ma-ri ở thành ấy tin Chúa Giê-xu qua lời làm chứng của người đàn bà rằng, “Người kể vanh vách mọi điều tôi làm.” 40Lúc các người Xa-ma-ri ra gặp Ngài thì nài nỉ Ngài ở lại với họ, nên Chúa Giê-xu nhận lời và ở lại tại đó hai ngày. 41Có thêm nhiều người nữa tin, sau khi nghe những lời dạy của Ngài.
42Họ bảo chị, “Lúc đầu chúng tôi tin, vì lời làm chứng của chị, nhưng bây giờ chúng tôi tin vì chúng tôi đã nghe Ngài tận tai và biết chắc rằng người nầy quả thật là Đấng Cứu Thế của nhân loại.”

Chữa lành con trai của một sĩ quan

43Hai ngày sau, Chúa Giê-xu rời nơi ấy đi đến miền Ga-li-lê. 44Ngài đã từng nói là chẳng có nhà tiên tri nào được tôn trọng nơi quê hương mình cả. 45Khi đến miền Ga-li-lê, dân chúng nơi ấy tiếp đón Ngài, vì họ đã chứng kiến mọi việc Ngài làm trong lễ Vượt Qua, và họ cũng có mặt tại đó.
46Chúa Giê-xu trở lại viếng thành Ca-na thuộc Ga-li-lê, nơi Ngài đã biến nước thành rượu. Một sĩ quan cao cấp của nhà vua ở thành Ca-bê-nâm có đứa con trai đang lâm bệnh. 47Khi nghe Chúa Giê-xu từ Giu-đia đã trở về Ga-li-lê, ông liền đi đón và van xin Ngài đến Ca-bê-nâm chữa lành cho con mình đang hấp hối. 48Chúa Giê-xu bảo, “Tại sao các ông luôn luôn phải thấy dấu kỳ và phép lạ thì mới chịu tin?”
49Viên sĩ quan nài nỉ, “Xin Ngài làm ơn đến trước khi con tôi chết.”
50Chúa Giê-xu bảo, “Ông cứ về đi. Con của ông sẽ sống.”
 Viên sĩ quan đó tin lời Chúa Giê-xu bảo và đi về.
51Trên đường về thì các đầy tớ ra đón và báo tin, “Con của chủ khỏi bệnh rồi!”
52Ông hỏi họ, “Con tôi bắt đầu hết bệnh vào giờ nào?”
 Họ đáp, “Khoảng một giờ trưa hôm qua, cơn sốt dứt.”
53Người cha liền nhớ lại đó chính là giờ mà Chúa Giê-xu bảo, “Con của ông sẽ sống!” Nên ông và cả nhà đều tin nhận Ngài.
54Đó là phép lạ thứ nhì mà Chúa Giê-xu làm sau khi từ miền Giu-đia trở về Ga-li-lê.

4

Thiếu phụ Sa-ma-ri

1-3Chúa Giê-xu nghe tin phái Biệt-lập đã được báo cáo Ngài làm báp-tem và chiêu nạp nhiều môn đệ hơn Giăng (thật ra các môn đệ Ngài làm báp-tem). Vì thế, Chúa rời xứ Giu-đê qua xứ Ga-li-lê. 4Theo lộ trình, Chúa phải đi ngang qua xứ Sa-ma-ri. 5Gần đến thành Si-kha trong xứ Sa-ma-ri, Chúa dừng chân bên giếng Gia-cốp, thuộc khu đất Gia-cốp cho con là Giô-sép. 6Vì đi đường mệt mỏi, Chúa ngồi nghi bên giếng vào lúc giữa trưa.
7Thấy một thiếu phụ Sa-ma-ri đến múc nước, Chúa bảo: “Chị cho tôi uống nước!” 8Lúc đó, các môn đệ đã vào thành phố mua thức ăn. 9Chị ấy ngạc nhiên: “Ông là người Do-thái, sao lại xin phụ nữ Sa-ma-ri cho uống nước?” (người Do-thái không bao giờ giao thiệp với người Sa-ma-ri).
10Chúa đáp: “Nếu chị biết được Tặng Phẩm Thượng Đế dành cho chị, và biết tôi là ai, tắt chị sẽ xin tôi cho nước hằng sống.”
11Chị dè dặt hỏi: “Thưa ông, giếng thì sâu mà ông không có gàu dây gì cả, làm sao ông múc được nước sốngd đó? 12Liệu ông tài giỏi hơn tổ phụ chúng tôi là Gia-cốp sao? Người đã để giếng này lại cho chúng tôi. Chính người, con cái và súc vật người đều uống giếng này.”
13Chúa đáp: “Ai uống nước này sẽ còn khát mãi, 14nhưng uống nước tôi cho sẽ chẳng bao giờ khát nữa; nước tôi cho sẽ thành một mạch nước trong tâm hồn,
tuôn tràn mãi mãi sức sống vĩnh cửu.”
15Chị mừng rỡ: “Thưa ông, xin ông cho tôi uống nước ấy cho đã khát, để khỏi cực nhọc đến đây múc nước nữa.” 16Chúa bảo: “Chị đi về gọi anh đến đây!”
17Chị bẽn lẽn: “Tôi không có chồng!” Chúa ôn tồn: “Chị nói chị không chồng cũng phải. 18Vì chị đã có năm đời chồng, còn người đang sống với chị cũng chẳng phải chồng chị. Chị nói thế mà đúng!” 19Chị sợ hãi nhìn nhận: “Ông thật là nhà tiên tri, biết hết mọi việc!” 20Rồi chị hỏi Chúa: “Thưa ông, tổ phụ chúng tôi thờ Thượng Đế trên đỉnh núi này. Tại sao người Do thái các ông bảo thủ đô Giê-ru-sa-lem mới đúng là nơi thờ phượng?” 21-24Chúa đáp: “Chị cứ tin lời tôi, đã đến lúc người ta không thờ phượng Thượng Đế trên núi này, cũng không phải về Giê-ru-sa-lem nữa. Thờ phượng Chúa nơi nào cũng được, điều quan trọng là thờ phượng cho đúng cách, với lòng chân thành, do Thánh Linh hướng dẫn. Vì Thượng Đế là Thần linh, nên Ngài muốn con người thờ phượng Ngài cách ấy. Người Sa-ma-ri không hiểu rõ sự thờ phương, còn chúng tôi biết rõ, vì sự cứu rỗi nhân loại bắt đầu từ người Do-thái.”
25Chị ấy thưa: “Tôi biết Chúa Cứu Thế sẽ xuất hiện. Ngài sẽ chỉ dẫn mọi việc cho chúng ta.”
26Chúa đáp: “Tôi chính là Chúa Cứu Thế!”
27Lúc ấy, các môn đệ trở lại. Họ ngạc nhiên thấy Chúa nói chuyện với thiếu phụ, nhưng không ai dám hỏi Chúa về nội dung hoặc lý do câu chuyện.
28Thiếu phụ bỏ vò nước bên giếng, chạy vào thành phố, hăng say nói với mọi người: 29“Đồng bào mau ra xem! Ngoài kia, có một người nói đúng tất cả những việc tôi đã làm. Đó không phải là Chúa Cứu Thế sao?” 30Dân chúng kéo nhau đến gặp Chúa. 31Thấy thế, các môn đệ nài nỉ : “Xin Thầy dùng ít thức ăn!”
32Nhưng Chúa đáp: “Ta đã có thức ăn mà các con không biết!” 33Các môn đệ hỏi nhau: “Ai mang thức ăn cho Thầy?”
34Chúa giải thích: “Thức ăn của ta là thực thi ý muốn của Đấng sai ta và hoàn thành công việc Ngài. 35Các con nói còn bốn tháng nữa mới đến mùa gặt, nhưng các con cứ phóng rộng tầm mắt xem khắp cánh đồng! Lúa đã chín vàng, sẵn chờ gặt hái. 36Thợ gặt được thưởng công để đưa nhiều linh hồn vào cõi sống vĩnh cửu, nên người gieo kẻ gặt đều vui mừng. 37Thật đúng với câu: ‘Người này gieo, kẻ khác gặt'. 38Ta sai các con gặt hái ở những cánh đồng các con chưa gieo trồng; người khác đã gieo, nay các con gặt hái.”

Dân Sa-ma-ri tin Chúa

39Nhiều người Sa-ma-ri trong thành Si-kha tin nhận Chúa nhờ lời chứng của thiếu phụ: “Người nói đúng tất cả những việc tôi đã làm!” 40Gặp Chúa bên bờ giếng, họ nài xin Chúa ở lại với họ, nên Chúa lưu lại hai ngày. 41Nghe Chúa giảng dạy, lại có thêm nhiều người tin Ngài. 42Họ bảo thiếu phụ: “Bây giờ chúng tôi tin, không phải chỉ nhờ lời chứng của chị, nhưng chúng tôi đã nghe Chúa dạy, và biết Ngài là Đấng Cứu tinh của thế giới.”

Chúa chữa lành một thanh niên

43Hai ngày sau, Chúa Giê-xu lên đường về xứ Ga-li-lê, 44mặc dù Chúa đã xác nhận ‘nhà tiên tri chẳng được quê hương mình tôn trọng!’ 45Đến nơi, Ngài được người Ga-li-lê niềm nở tiếp đón, vì họ có về thủ đô dự lễ Vượt qua và chứng kiến các phép lạ Ngài làm trong kỳ lễ.
46Chúa lại vào làng Ca-na, xứ Ga-li-lê, là nơi Chúa đã biến nước thành rượu. 47Một viên chức có con trai đau nặng gần chết, nghe tin Chúa Giê-xu đã từ Giu-đê về Ga-li-lê, vội vã đến nài nỉ Chúa xuống thành Ca-bê-nam chữa bệnh cho con.
48Chúa trách: “Nếu không nhìn thấy phép lạ, các ông chẳng bao giờ tin tôi.” 49Ông ấy khẩn khoản: “Thưa Chúa, xin Chúa đến trước khi con tôi chết!” 50Chúa Giê-xu đáp: “Ông về đi! Con ông lành bệnh rồi!”
Ông tin lời Chúa, tất tả về nhà.
51Giữa đường, gặp người nhà đến báo tin con trai đã lành bệnh, 52ông hỏi: “Nó hết đau vào giờ nào?” Họ thưa: “Trưa hôm qua, vào lúc một giờ, cơn sốt dứt hẳn.” 53ông nhớ rõ đúng vào giờ ấy Chúa Giê-xu bảo: “Con ông lành bệnh rồi!” Ông và cả gia đình đều tin Chúa Cứu Thế.
54Đó là phép lạ thứ nhì Chúa Giê-xu làm tại xứ Ga-li-lê, sau chuyến đi Giu-đê.