27

Gióp Quả Quyết Ông Không Có Lỗi với CHÚA

1Gióp lại tiếp tục biện hộ cho ông và nói:
  2Nguyện Ðức Chúa Trời hằng sống, Ðấng tước đoạt công lý của tôi;
  Nguyện Ðấng Toàn Năng, Ðấng khiến linh hồn tôi bị cay đắng muôn phần, chứng giám:
  3Hễ khi nào tôi còn hơi thở,
  Hễ khi nào sinh khí của Ðức Chúa Trời còn trong lỗ mũi tôi;
  4Môi tôi sẽ không nói những gì gian tà bất chính;
  Lưỡi tôi sẽ không thốt ra những lời gian dối hại người.
  5Tôi không chấp nhận những lời các anh phát biểu là đúng;
  Cho đến chết, tôi vẫn không từ bỏ sự liêm khiết của tôi.
  6Tôi bám chặt đức công chính của tôi và không buông nó ra;
  Ngày nào tôi còn sống, tôi sẽ không để cho lòng tôi có dịp cáo trách tôi.

  7Nguyện kẻ thù của tôi sẽ bị đối xử như phường gian ác;
  Nguyện kẻ dấy lên chống lại tôi sẽ bị đối xử như kẻ gian tà.
  8Hy vọng của kẻ vô tín vô luân là gì khi Ngài bắt nó phải chết?
  Nó sẽ còn được gì khi Ðức Chúa Trời cất mạng sống nó đi?
  9Ðức Chúa Trời sẽ nghe tiếng nó kêu cầu,
  Khi hoạn nạn đến với nó chăng?
  10Nó có thể tìm thấy nguồn hoan lạc nơi Ðấng Toàn Năng chăng?
  Nó sẽ kêu cầu Ðức Chúa Trời luôn luôn chăng?
  11Tôi sẽ chỉ cho các anh về quyền năng của Ðức Chúa Trời;
  Tôi sẽ không giấu điều gì về Ðấng Toàn Năng cả.
  12Này, tất cả các anh đã trông thấy điều đó rồi;
  Thế sao các anh còn nói những lời hư không vô nghĩa?
  13Ðây là phần Ðức Chúa Trời dành cho kẻ gian ác;
  Ðây là cơ nghiệp kẻ hiếp người nhận từ Ðấng Toàn Năng:
  14Dù con cháu nó nhiều, ấy là để cho gươm giết;
  Dù chắt chít nó đông, thì cũng chỉ để bị chết đói mà thôi.
  15Kẻ nào thuộc về nó còn sót lại sẽ bị ôn dịch giết chết;
  Trong gia đình nó sẽ không còn góa phụ nào để than khóc cho ai.
  16Dù nó chất chứa tiền bạc nhiều như bụi đất,
  Dù nó sắm áo quần chất đống như đất sét ngoài đồng.
  17Áo quần nó sắm sẽ để cho những người công chính mặc;
  Tiền bạc nó để dành những người lương thiện sẽ chia nhau dùng.
  18Nhà cửa nó xây sẽ mong manh như tổ kén của bướm đêm,
  Như cái lều tạm bợ của người gác vườn nho đã cất.
  19Khi đi ngủ nó là kẻ giàu có, nhưng tiền bạc chẳng vô nữa;
  Lúc mở mắt ra, nó là một kẻ trắng tay.
  20Ban ngày kinh hoàng ập đến trên nó như nước lụt;
  Ban đêm giông tố ùa vào cuốn hút nó đi.
  21Ngọn gió đông cuốn nó đi mất, không còn thấy nó ở đâu nữa;
  Trận gió ấy đùa nó đi khỏi chỗ nó mất rồi.
  22Cơn bão tố ấy sẽ lật đổ nó không chút xót thương;
  Nó sẽ chạy trốn sức mạnh của cơn bão ấy cách tuyệt vọng.
  23Người ta sẽ vỗ tay vui mừng khi thấy nó bị báo trả;
  Họ sẽ huýt gió đuổi xô khi nó bị buộc phải bỏ chỗ ở ra đi.

27

Job’s Final Word to His Friends

1And Job continued his discourse:
  2“As surely as God lives, who has denied me justice,
   the Almighty, who has made my life bitter,
  3as long as I have life within me,
   the breath of God in my nostrils,
  4my lips will not say anything wicked,
   and my tongue will not utter lies.
  5I will never admit you are in the right;
   till I die, I will not deny my integrity.
  6I will maintain my innocence and never let go of it;
   my conscience will not reproach me as long as I live.

  7“May my enemy be like the wicked,
   my adversary like the unjust!
  8For what hope have the godless when they are cut off,
   when God takes away their life?
  9Does God listen to their cry
   when distress comes upon them?
  10Will they find delight in the Almighty?
   Will they call on God at all times?

  11“I will teach you about the power of God;
   the ways of the Almighty I will not conceal.
  12You have all seen this yourselves.
   Why then this meaningless talk?

  13“Here is the fate God allots to the wicked,
   the heritage a ruthless man receives from the Almighty:
  14However many his children, their fate is the sword;
   his offspring will never have enough to eat.
  15The plague will bury those who survive him,
   and their widows will not weep for them.
  16Though he heaps up silver like dust
   and clothes like piles of clay,
  17what he lays up the righteous will wear,
   and the innocent will divide his silver.
  18The house he builds is like a moth’s cocoon,
   like a hut made by a watchman.
  19He lies down wealthy, but will do so no more;
   when he opens his eyes, all is gone.
  20Terrors overtake him like a flood;
   a tempest snatches him away in the night.
  21The east wind carries him off, and he is gone;
   it sweeps him out of his place.
  22It hurls itself against him without mercy
   as he flees headlong from its power.
  23It claps its hands in derision
   and hisses him out of his place.”