31

Gióp làm chứng về tánh hạnh mình khi trước là trọn vẹn

1 Tôi đã có lập ước với mắt tôi;
 Vậy, làm sao tôi còn dám nhìn người nữ đồng trinh?
2 Vì phần do Đức Chúa Trời ở trên trời,
 Và cơ nghiệp do Đấng Toàn năng ở nơi cao, là gì?
3 Há chẳng phải sự tai họa cho kẻ gian ác,
 Và sự hư hại cho kẻ làm dữ sao?
4 Chớ thì Đức Chúa Trời chẳng thấy đường lối tôi,
 Và đếm các bước tôi sao?
5 Nếu tôi có ăn ở cách dối trá,
 Và chân tôi vội vàng theo chước gian giảo,
6 Nguyện Đức Chúa Trời cân tôi trên cân thăng bằng,
 Thì Ngài sẽ nhìn biết sự thanh liêm của tôi.
7 Nếu chân tôi trở bước bỏ đường chánh đáng,
 Và lòng tôi đi theo con mắt tôi,
 Nếu có sự ô uế chi dính vào tay tôi,
8 Nguyện tôi gieo, và có kẻ khác gặt hái,
 Nguyện thổ sản tôi bị nhổ đi!

9 Nếu lòng tôi bị người nữ quyến dụ,
 Nếu tôi rình rập ở nơi cửa của lân cận tôi,
10 Nguyện vợ tôi xây cối cho người khác,
 Và có kẻ khác nằm cùng nàng.
11 Vì điều ấy vốn tội trọng gớm ghê,
 Một tội ác đáng bị quan xét đoán phạt:
12 Tội ấy là một ngọn lửa thiêu hóa cho đến chốn trầm luân,
 Tàn hại các của cải tôi đến tận cùng…

13 Nếu tôi có khinh duyên cớ của tôi trai tớ gái tôi,
 Lúc chúng nó tranh luận với tôi,
14 Thì tôi sẽ làm sao khi Đức Chúa Trời chỗi dậy?
 Khi Ngài đến thẩm sát tôi, tôi sẽ đáp sao?
15 Đấng đã tạo thành tôi trong lòng mẹ tôi,
 Há chẳng có dựng nên chúng nó sao?
 Há chẳng phải cũng một Đức Chúa Trời dựng nên chúng ta trong lòng mẹ sao?…
16 Nếu tôi từ chối điều kẻ nghèo khổ ước ao,
 Gây cho mắt người góa bụa bị hao mòn,
17 Nếu tôi có ăn bánh tôi một mình,
 Và kẻ mồ côi chẳng có được ăn với;
18 Thật từ lúc tôi còn trẻ, nó cùng lớn lên với tôi như con với cha;
 Còn người góa bụa, tôi đã nâng đỡ từ khi tôi lọt lòng mẹ tôi;
19 Nếu tôi có thấy người nào thác vì không quần áo,
 Và kẻ nghèo thiếu chẳng có mền;
20 Nếu lòng người không chúc phước cho tôi,
 Và người không nhờ lông chiên tôi mà được ấm áp;
21 Nếu tôi có giơ tay hiếp kẻ mồ côi,
 Bởi vì tôi thấy có kẻ phù trợ tôi trong cửa thành;
22 Nguyện cho vai tôi rớt ra khỏi nơi khác,
 Và cánh tay tôi bị gẫy rứt ra đi!
23 Vì sự tai họa từ Đức Chúa Trời giáng xuống làm tôi kinh khiếp,
 Và trước mặt sự oai nghiêm Ngài,
 Tôi nào làm chi được…

24 Nếu tôi có để lòng tin cậy nơi vàng,
 Và nói với vàng ròng rằng:
 Ngươi là sự nương nhờ của ta;
25 Nếu tôi vui mừng về tài vật tôi nhiều,
 Và vì tay tôi đã được lắm của;
26 Nếu tôi có thấy mặt trời chiếu sáng,
 Và mặt trăng mọc lên soi tỏ,
27 Nếu lòng tôi có thầm mê hoặc,
 Và miệng tôi hôn gởi tay tôi;
28 Điều đó cũng là một tội ác đáng bị quan xét phạt;
 Vì nếu làm vậy, tôi đã từ chối Đức Chúa Trời trên cao kia…
29 Nếu tôi có vui mừng vì cớ tàn hại kẻ ghét tôi,
 Và hứng lòng khi tai vạ giáng cho nó;
30 --- Trái lại tôi không cho phép miệng tôi phạm tội,
 Mà lấy sự rủa sả trù ẻo, nguyện hại mạng sống nó;…
31 Nếu các người nhà tôi chẳng có nói:
 “Ai sẽ tìm được người nào không được ăn no nê thịt súc vật người?” ---
32 Người lạ không có ngủ đêm ở ngoài đường;
 Tôi mở cửa cho kẻ hành khách;
33 Nếu tôi có che tội mình như A-đam,
 Mà giấu sự gian ác mình ở trong lòng,
34 Tại vì tôi kinh hãi chúng đông,
 Và e sợ bị họ hàng khinh bỉ,
 Đến đỗi ở yên lặng, chẳng dám bước ra khỏi cửa…

35 Ôi! Chớ chi có một người nghe tôi!
 Nầy là dấu hiệu tôi ký. Nguyện Đấng Toàn năng đáp lời tôi;
 Nguyện kẻ cừu địch tôi làm một trạng từ!
36 Tôi quả hẳn sẽ mang trạng từ ấy trên vai mình,
 Đội nó trên đầu tôi như một mão triều thiên.
37 Ắt tôi sẽ thuật cho cừu địch biết số bước tôi,
 Đến trước mặt nó như một vua chúa…

38 Nếu đất tôi kêu cáo tôi,
 Các giòng cày nó khóc với nhau;
39 Nếu tôi ăn sản vật nó mà không trả giá bạc,
 Làm khuấy khuất nguyên chủ nó cho đến phải chết mất;
40 Nguyện gai gốc mọc thay lúa miến,
 Và cỏ lùng thế cho lúa mạch!
 Đến đây hết lời của Gióp.

31

Lời Biện Bạch Cuối Cùng của Gióp

  1Tôi đã lập một giao ước với mắt tôi,
  Mỗi khi tôi trông thấy một phụ nữ xinh đẹp.
  2Ðức Chúa Trời ở trên trời đã định cho phần của mỗi người là gì?
  Ðấng Toàn Năng ở trên cao ban gì làm cơ nghiệp cho người ta?
  3Há chẳng phải là hủy diệt dành cho phường gian ác,
  Và thảm họa dành cho kẻ làm điều tội ác hay sao?
  4Há chẳng phải Ngài thấy rõ các đường lối của tôi,
  Và Ngài đếm mọi bước của tôi sao?
  5Nếu tôi đã bước đi trong sự gian dối,
  Hoặc nếu chân tôi đã vội vã bước đi trong sự lọc lừa;
  6Nguyện Ngài đặt tôi trên một cái cân chính xác,
  Nguyện Ðức Chúa Trời thấy rõ sự liêm khiết của tôi.
  7Nếu chân tôi đã bước chệch khỏi đường chính đáng,
  Nếu lòng tôi chiều theo những gì mắt tôi thèm muốn,
  Và nếu tay tôi có dấu vết bất chính nào,
  8Nguyện những gì tôi gieo sẽ bị người khác gặt ăn,
  Nguyện những gì tôi trồng sẽ bị kẻ khác nhổ lên hưởng.
  9Nếu lòng tôi để cho tôi bị người đàn bà quyến dụ,
  Nếu tôi lén lút rình nơi cửa nhà người khác với tà tâm,
  10Nguyện vợ tôi sẽ còng lưng xay cối cho kẻ khác,
  Nguyện thân xác nàng sẽ bị các đàn ông khác dày vò.
  11Vì đó là một tội trọng,
  Phải, đó là tội đáng bị đem ra xử trước các quan tòa.
  12Nó là ngọn lửa thiêu đốt cho đến khi hồn sa hỏa ngục;
  Nó cháy rụi tận gốc tài sản tôi đã gây dựng suốt đời.

  13Nếu tôi đã gạt bỏ duyên cớ của các tôi trai và tớ gái của tôi,
  Khi chúng có việc phải tranh tụng với tôi;
  14Tôi sẽ làm gì khi Ðức Chúa Trời trỗi dậy?
  Khi Ngài tra hỏi, tôi sẽ trả lời Ngài như thế nào đây?
  15Há chẳng phải Ðấng đã tạo thành tôi trong lòng mẹ tôi cũng đã dựng nên đầy tớ của tôi sao?
  Há chẳng phải cùng một Ðấng ấy đã nắn nên hình hài cho cả hai chúng tôi trong lòng mẹ của mỗi chúng tôi sao?

  16Nếu tôi đã từ chối điều những kẻ nghèo khó xin giúp đỡ;
  Hoặc để cho mắt của người góa phụ đang ngóng trông phải thất vọng vì mòn mỏi đợi chờ;
  17Nếu tôi chỉ ăn bánh một mình cách ích kỷ,
  Mà không chia sẻ với kẻ mồ côi đói khát cùng ăn;
  18Khi còn trẻ tôi đã nuôi trẻ mồ côi như cha nuôi con cái;
  Từ lúc chào đời tôi đã biết quan tâm đến các góa phụ cô đơn.
  19Khi tôi thấy kẻ khốn cùng không áo quần để mặc;
  Hoặc người nghèo không chăn mền để đắp giữa đêm dài;
  20Há chẳng phải lòng họ đã cảm ơn tôi không ngớt,
  Vì nhờ lông chiên của tôi họ đã được ấm áp hay sao?
  21Nếu tôi đã đưa tay lên hà hiếp kẻ mồ côi,
  Vì tôi biết có người sẽ binh vực tôi ở cổng thành,
  22Nguyện cánh tay tôi rớt ra khỏi vai tôi,
  Nguyện tay tôi bị gãy rời khỏi khớp.
  23Vì tai họa từ Ðức Chúa Trời giáng xuống đã làm tôi kinh hãi;
  Tôi không sao dám đối diện với vẻ uy nghi của Ngài.

  24Nếu tôi lấy vàng làm nơi nương cậy;
  Hay tôi nói với vàng ròng, “Ngươi là chỗ dựa của ta.”
  25Nếu tôi vui mừng vì có nhiều của cải,
  Hoặc tôi ỷ lại vì tay tôi đã thu được tài vật rất nhiều,
  26Nếu tôi nhìn thấy ánh mặt trời rạng rỡ,
  Hay ngắm ánh trăng lên khi nó sáng tỏ rạng ngời,
  27Đoạn tôi để cho lòng mình âm thầm bị quyến rũ,
  Rồi miệng tôi hôn lấy tay tôi để tôn chúng làm thần tượng của mình;
  28Ðó cũng là tội đáng bị các quan tòa xét xử,
  Vì tôi đã chối bỏ Ðức Chúa Trời, Ðấng đang ngự trị trên cao.

  29Nếu tôi vui mừng khi thấy kẻ ghét tôi bị diệt,
  Hoặc hân hoan khi thấy nó gặp tai ương;
  30Nhưng tôi đã không cho phép miệng tôi phạm tội,
  Thốt ra lời nguyền rủa nó sớm qua đời.
  31Nếu những người nhà của tôi chẳng nói,
  “Có ai không no bằng thịt các súc vật do ông ấy cấp chăng?”
  32Không người khách lạ nào phải qua đêm ngoài đường phố;
  Vì nhà tôi luôn mở cửa đón tiếp mọi người.
  33Nếu tôi che giấu tội lỗi mình như người ta thường làm,
  Mà giấu kín tội lỗi của tôi tận đáy lòng mình,
  34Phải chăng vì tôi sợ dư luận của quần chúng,
  Và sợ bị bà con dòng họ khinh khi,
  Mà tôi cứ im hơi lặng tiếng,
  Và không dám bước ra khỏi cửa nhà mình.

  35Ôi, ước chi có người nghe tiếng tôi biện hộ;
  Tôi ký tên nơi đây để xác nhận lời mình;
  Nguyện Ðấng Toàn Năng đáp lại lời tôi;
  Nguyện kẻ thù của tôi viết bản cáo trạng để buộc tội tôi.
  36Chắc chắn tôi sẽ mang nó trên vai,
  Và đội nó trên đầu như một mão miện.
  37Tôi sẽ báo cáo cho Ngài mọi bước chân tôi;
  Tôi sẽ tiến đến trước mặt Ngài như một người lãnh đạo.
  38Nếu đất đai của tôi kêu lên chống lại tôi;
  Các luống cày của nó cùng nhau òa lên khóc;
  39Nếu tôi đã ăn hoa màu của đất mà không đền bù xứng đáng;
  Hay tôi đã làm chi đến nỗi thiệt hại sinh mạng của chủ điền.
  40Nguyện gai góc mọc lên thay vì lúa mì;
  Nguyện cỏ dại mọc lên thay cho lúa mạch.
 Lời biện bạch của Gióp đến đây là hết.