18

Sứ Điệp Của Tiên Tri Ê-li Cho Vua A-háp

1Sau nhiều ngày, vào năm hạn hán thứ ba, có lời của CHÚA đến với Ê-li rằng: “Hãy đi gặp A-háp. Ta sẽ cho mưa xuống đất trở lại.” 2Vậy Ê-li đi đến gặp A-háp.
 Lúc ấy, nạn đói đang hoành hành tại Sa-ma-ri.
3A-háp gọi Áp-đia, quan tổng quản hoàng cung đến. Áp-đia rất kính sợ CHÚA. 4Khi Giê-sa-bên giết hại các tiên tri của CHÚA, thì Áp-đia có đem một trăm tiên tri đi giấu, năm mươi người trong một hang, rồi cung cấp bánh và nước để nuôi họ. 5A-háp nói với Áp-đia: “Ngươi hãy đi khắp xứ, hãy đến các suối và các khe, may ra chúng ta sẽ tìm được cỏ để giữ cho ngựa và lừa sống, và chúng ta khỏi phải giết các súc vật của chúng ta hết chăng.” 6Vậy họ chia nhau đi khắp xứ. A-háp đi một hướng, còn Áp-đia đi một hướng khác.
7Đang khi Áp-đia đi đường thì Ê-li gặp ông. Áp-đia nhận ra ông, liền sấp mặt xuống đất, và hỏi: “Thưa có phải chúa tôi đây là Ê-li chăng?”
8Ông trả lời: “Chính tôi đây. Hãy đi, nói với chủ của ông rằng Ê-li đang ở đây.”
9Áp-đia đáp: “Tôi có tội tình gì mà ngài muốn trao tôi vào tay A-háp để giết tôi đi? 10Như CHÚA là Đức Chúa Trời hằng sống của ngài chứng giám, chẳng có nước nào hoặc vương quốc nào mà chủ tôi không sai người đến kiếm ngài. Khi người ta bảo rằng ngài không có ở đó, thì ông ấy đòi nước đó hoặc vương quốc đó phải thề là họ không có gặp ngài. 11Nhưng bây giờ ngài bảo tôi: ‘Hãy đi, nói với chủ của ông rằng Ê-li đang ở đây.’ 12Nhưng vừa khi tôi rời khỏi ngài thì Thần của CHÚA đem ngài đi đến nơi nào tôi không biết. Rồi khi tôi đến nói cho A-háp, ông ấy đến mà không thấy ngài, ông ấy chắc sẽ giết tôi đi, mặc dù tôi đây, là tôi tớ ngài, đã kính sợ CHÚA từ thuở nhỏ. 13Người ta há không nói cho chúa tôi biết rằng tôi đã làm gì khi Giê-sa-bên giết hại các tiên tri của CHÚA sao, thể nào tôi đã đem giấu một trăm tiên tri của CHÚA, năm mươi người trong một hang, rồi cung cấp bánh và nước để nuôi họ sao? 14Bây giờ ngài bảo tôi: ‘Hãy đi, nói với chủ của ông rằng Ê-li đang ở đây’, ông ấy chắc sẽ giết tôi.”
15Nhưng Ê-li đáp: “Có CHÚA Vạn Quân, là Đấng tôi phục vụ, chứng giám, chắc chắn hôm nay tôi muốn gặp chủ của ông.”
16Vậy Áp-đia đi gặp vua A-háp và báo cho vua biết. A-háp liền đi gặp Ê-li.

Tiên Tri Ê-li Và Vua A-háp

17Khi A-háp thấy Ê-li, A-háp nói với ông: “Ngươi, kẻ gây rối cho Y-sơ-ra-ên, có phải ngươi đó chăng?”
18Ê-li đáp: “Không phải tôi gây rối cho Y-sơ-ra-ên, nhưng chính là vua và nhà cha vua. Vì vua và phụ vương của vua đã bỏ các điều răn của CHÚA, và vua lại đi theo các thần Ba-anh. 19Bây giờ xin vua hãy triệu tập toàn dân Y-sơ-ra-ên lại gặp tôi ở núi Cạt-mên, cùng với bốn trăm năm mươi tiên tri của Ba-anh và bốn trăm tiên tri của A-sê-ra, là những kẻ được Giê-sa-bên cấp dưỡng.”

Ê-li Thắng Các Tiên Tri Ba-anh

20Vậy A-háp sai người đi khắp Y-sơ-ra-ên và triệu tập các tiên tri tại núi Cạt-mên. 21Ê-li đến gần dân chúng và nói: “Các ngươi cứ khập khiễng đi hàng hai cho đến chừng nào? Nếu CHÚA là Đức Chúa Trời thì hãy theo Ngài, còn nếu Ba-anh là Đức Chúa Trời thì hãy theo hắn.”
 Nhưng dân chúng lặng thinh.
22Bấy giờ Ê-li nói với dân chúng: “Tôi, chỉ một mình tôi, là tiên tri của CHÚA còn sót lại; nhưng ở đây có bốn trăm năm mươi tiên tri của Ba-anh. 23Bây giờ hãy cho chúng tôi hai con bò đực. Hãy để họ chọn một con cho họ trước đi. Hãy sả con bò ra từng mảnh, rồi chất trên củi, nhưng không được châm lửa. Tôi sẽ sả con bò kia, chất nó trên củi, nhưng cũng không châm lửa. 24Rồi các ông hãy kêu cầu danh thần của các ông, còn tôi, tôi sẽ kêu cầu danh CHÚA. Vị thần nào đáp lời bằng lửa thì vị đó chính là Đức Chúa Trời.”
 Toàn thể dân chúng hiện diện nói: “Đề nghị rất hữu lý!”
25Bấy giờ Ê-li nói với các tiên tri của Ba-anh: “Các ông hãy chọn lấy cho mình một con bò và sả thịt nó trước đi, vì các ông đông người; rồi hãy kêu cầu danh thần của các ông, nhưng không được châm lửa đấy nhé.” 26Vậy họ bắt một con bò đực đem đến đó, sả thịt nó ra, rồi kêu cầu danh thần Ba-anh từ sáng đến trưa. Họ cầu rằng, “Lạy thần Ba-anh, xin hãy đáp lời chúng tôi.” Nhưng chẳng có tiếng nào, cũng chẳng có ai trả lời. Họ nhảy khập khiễng xung quanh bàn thờ họ đã dựng.
27Đến trưa Ê-li chế nhạo họ rằng: “Hãy kêu cầu lớn hơn chút nữa. Ba-anh chính là thần đó mà. Có thể thần đang tĩnh tâm, hay là thần bận đi đâu đó, không chừng thần kẹt đi xa, hay là thần đang ngủ cũng có, phải đánh thức thần dậy.” 28Nghe thế họ lại càng kêu cầu lớn hơn nữa, và theo như thói tục của họ, họ lấy gươm và giáo rạch mình đến chảy máu. 29Đến quá trưa, họ vẫn tiếp tục nói tiên tri theo kiểu như thế cho đến giờ dâng tế lễ buổi chiều, nhưng chẳng có tiếng nào đáp lại, cũng chẳng ai trả lời, và chẳng ai quan tâm đến.
30Bấy giờ Ê-li nói với toàn dân: “Hãy đến gần tôi.” Toàn dân kéo lại gần ông. Trước hết, ông sửa lại bàn thờ của CHÚA đã bị sụp đổ. 31Ê-li lấy mười hai phiến đá, theo số chi tộc của các con trai Gia-cốp, là người mà lời của CHÚA đã phán, “Y-sơ-ra-ên sẽ là tên ngươi.” 32Ê-li dùng các phiến đá đó xây lại một bàn thờ cho danh CHÚA. Rồi ông đào một đường mương chung quanh bàn thờ, rộng cỡ chứa được hai thúng hạt giống. 33Kế đến ông sắp củi trên bàn thờ. Đoạn ông sả con bò ra từng mảnh, rồi chất nó trên củi. Xong ông bảo: “Hãy múc đầy bốn bình nước, rồi đem đổ trên của lễ thiêu và củi.”
34Ông bảo họ: “Hãy làm lần thứ nhì.” Họ làm lần thứ nhì. Ông lại bảo họ: “Hãy làm lần thứ ba.” Họ làm lần thứ ba, 35đến nỗi nước chảy ướt đẫm xung quanh bàn thờ và đầy tràn cái mương.
36Đến giờ dâng tế lễ buổi chiều, tiên tri Ê-li đến gần và cầu nguyện rằng: “Lạy CHÚA là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, I-sác, và Y-sơ-ra-ên. Ngày hôm nay xin Ngài hãy cho thiên hạ biết rằng Ngài là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, rằng con đây là đầy tớ Ngài, và con đã làm mọi sự nầy là do Ngài phán bảo. 37Lạy CHÚA, xin nhậm lời con, để dân nầy biết rằng chính Ngài, Chúa ôi, là Đức Chúa Trời, và sẽ khiến lòng dân nầy quay trở lại.”
38Bấy giờ lửa của CHÚA giáng xuống, thiêu rụi của lễ thiêu, củi, đá, bụi đất, và làm khô hết nước trong mương.
39Khi toàn dân thấy vậy, họ liền sấp mặt xuống đất và nói: “CHÚA quả thật là Đức Chúa Trời! CHÚA quả thật là Đức Chúa Trời!”
40Ê-li nói với họ: “Hãy bắt các tiên tri của Ba-anh. Đừng để thoát một ai.” Họ liền bắt những người ấy. Ê-li đem họ xuống khe Kít-sôn và giết hết họ tại đó.

Cơn Hạn Hán Chấm Dứt

41Ê-li nói với A-háp: “Xin mời vua đi lên, ăn và uống. Vì tôi nghe có tiếng mưa rào.” 42Vậy A-háp đi lên, ăn và uống. Ê-li đi lên đỉnh núi Cạt-mên. Tại đó, ông sấp mặt xuống đất, giữa hai đầu gối.
43Ông nói với người đầy tớ ông: “Hãy đi, nhìn về hướng biển.”
 Người ấy đi, nhìn, rồi trở lại nói: “Con chẳng thấy gì cả.”
 Ông bảo: “Hãy đi trở lại, và làm bảy lần như thế.”
44Lần thứ bảy người ấy nói: “Kìa, con thấy có một đám mây, cỡ bằng bàn tay, đang nổi lên ngoài biển.”
 Ông bảo: “Hãy đến nói với A-háp: ‘Xin vua hãy thắng xe và đi xuống mau, kẻo mưa sẽ giữ vua lại.’ ”
45Chẳng mấy chốc, mây đen kéo đến phủ khắp bầu trời và gió cuồn cuộn thổi. Một trận mưa lớn đổ xuống. A-háp vội vàng lên xe, chạy đến Gít-rê-ên. 46Tay của CHÚA đặt trên Ê-li. Ông thắt lưng và chạy trước xe A-háp, cho đến lúc vào thành Gít-rê-ên.

18

Elijah’s Message to Ahab

1And it came to pass aftermany days that the word of the Lord came to Elijah, in the third year, saying, “Go, present yourself to Ahab, and I will send rain on the earth.”
2So Elijah went to present himself to Ahab; and there was a severe famine in Samaria. 3And Ahab had called Obadiah, who was in charge of his house. (Now Obadiah feared the Lord greatly. 4For so it was, while Jezebel massacred the prophets of the Lord, that Obadiah had taken one hundred prophets and hidden them, fifty to a cave, and had fed them with bread and water.) 5And Ahab had said to Obadiah, “Go into the land to all the springs of water and to all the brooks; perhaps we may find grass to keep the horses and mules alive, so that we will not have to kill any livestock.” 6So they divided the land between them to explore it; Ahab went one way by himself, and Obadiah went another way by himself.
7Now as Obadiah was on his way, suddenly Elijah met him; and he recognized him, and fell on his face, and said, “Is that you, my lord Elijah?”
8And he answered him, “It is I. Go, tell your master, ‘Elijah is here.’ ”
9So he said, “How have I sinned, that you are delivering your servant into the hand of Ahab, to kill me? 10As the Lord your God lives, there is no nation or kingdom where my master has not sent someone to hunt for you; and when they said, ‘He is not here,’ he took an oath from the kingdom or nation that they could not find you. 11And now you say, ‘Go, tell your master, “Elijah is here” ’! 12And it shall come to pass, as soon as I am gone from you, that the Spirit of the Lord will carry you to a place I do not know; so when I go and tell Ahab, and he cannot find you, he will kill me. But I your servant have feared the Lord from my youth. 13Was it not reported to my lord what I did when Jezebel killed the prophets of the Lord, how I hid one hundred men of the Lord’s prophets, fifty to a cave, and fed them with bread and water? 14And now you say, ‘Go, tell your master, “Elijah is here.” ’ He will kill me!”
15Then Elijah said, “As the Lord of hosts lives, before whom I stand, I will surely present myself to him today.”
16So Obadiah went to meet Ahab, and told him; and Ahab went to meet Elijah.
17Then it happened, when Ahab saw Elijah, that Ahab said to him, Is that you, O troubler of Israel?”
18And he answered, “I have not troubled Israel, but you and your father’s house have,in that you have forsaken the commandments of the Lord and have followed the Baals. 19Now therefore, send and gather all Israel to me on Mount Carmel, the four hundred and fifty prophets of Baal, and the four hundred prophets of Asherah, who eat at Jezebel’s table.”

Elijah’s Mount Carmel Victory

20So Ahab sent for all the children of Israel, and gathered the prophets together on Mount Carmel. 21And Elijah came to all the people, and said, “How long will you falter between two opinions? If the Lordis God, follow Him; but if Baal, follow him.” But the people answered him not a word. 22Then Elijah said to the people, “I alone am left a prophet of the Lord; but Baal’s prophets are four hundred and fifty men. 23Therefore let them give us two bulls; and let them choose one bull for themselves, cut it in pieces, and lay it on the wood, but put no fire under it; and I will prepare the other bull, and lay it on the wood, but put no fire under it. 24Then you call on the name of your gods, and I will call on the name of the Lord; and the God who answers by fire, He is God.”
 So all the people answered and said, “It is well spoken.”
25Now Elijah said to the prophets of Baal, “Choose one bull for yourselves and prepare it first, for you are many; and call on the name of your god, but put no fire under it.
26So they took the bull which was given them, and they prepared it, and called on the name of Baal from morning even till noon, saying, “O Baal, hear us!” But there wasno voice; no one answered. Then they leaped about the altar which they had made.
27And so it was, at noon, that Elijah mocked them and said, “Cry aloud, for he is a god; either he is meditating, or he is busy, or he is on a journey, or perhaps he is sleeping and must be awakened.” 28So they cried aloud, and cut themselves, as was their custom, with knives and lances, until the blood gushed out on them. 29And when midday was past, they prophesied until the time of the offering of the evening sacrifice. But there wasno voice; no one answered, no one paid attention.
30Then Elijah said to all the people, “Come near to me.” So all the people came near to him. And he repaired the altar of the Lordthat was broken down. 31And Elijah took twelve stones, according to the number of the tribes of the sons of Jacob, to whom the word of the Lord had come, saying, “Israel shall be your name.” 32Then with the stones he built an altar in the name of the Lord; and he made a trench around the altar large enough to hold two seahs of seed. 33And he put the wood in order, cut the bull in pieces, and laid it on the wood, and said, “Fill four waterpots with water, and pour it on the burnt sacrifice and on the wood.” 34Then he said, “Do it a second time,” and they did it a second time; and he said, “Do it a third time,” and they did it a third time. 35So the water ran all around the altar; and he also filled the trench with water.
36And it came to pass, at the time of the offering of the evening sacrifice, that Elijah the prophet came near and said, “LordGod of Abraham, Isaac, and Israel, let it be known this day that You are God in Israel and I am Your servant, and thatI have done all these things at Your word. 37Hear me, O Lord, hear me, that this people may know that You are the Lord God, and that You have turned their hearts back to You again.”
38Then the fire of the Lord fell and consumed the burnt sacrifice, and the wood and the stones and the dust, and it licked up the water that was in the trench. 39Now when all the people saw it, they fell on their faces; and they said, “The Lord, He is God! The Lord, He is God!”
40And Elijah said to them, “Seize the prophets of Baal! Do not let one of them escape!” So they seized them; and Elijah brought them down to the Brook Kishon and executed them there.

The Drought Ends

41Then Elijah said to Ahab, “Go up, eat and drink; for there is the sound of abundance of rain.” 42So Ahab went up to eat and drink. And Elijah went up to the top of Carmel; then he bowed down on the ground, and put his face between his knees, 43and said to his servant, “Go up now, look toward the sea.”
 So he went up and looked, and said, “There is nothing.” And seven times he said, “Go again.”
44Then it came to pass the seventh time, that he said, “There is a cloud, as small as a man’s hand, rising out of the sea!” So he said, “Go up, say to Ahab, ‘Prepare your chariot, and go down before the rain stops you.’ ”
45Now it happened in the meantime that the sky became black with clouds and wind, and there was a heavy rain. So Ahab rode away and went to Jezreel. 46Then the hand of the Lord came upon Elijah; and he girded up his loins and ran ahead of Ahab to the entrance of Jezreel.