14

1Ê-lê-a-xa, thầy tế lễ, Giô-suê, con trai của Nun và lãnh đạo các chi tộc Ít-ra-en định đoạt vấn đề phân chia đất đai Ca-na-an cho dân chúng. 2Trước kia Chúa đã truyền dặn Mô-se thể thức Ngài định cho dân chúng chọn đất. Dân chúng thuộc chín chi tộc rưỡi bắt thăm để nhận phần đất thuộc về mình. 3Vì Mô-se đã cấp phần đất phía đông sông Giô-đanh cho hai chi tộc rưỡi, nhưng chi tộc Lê-vi không được cấp phần đất nào như các chi tộc khác cả. 4Con cháu Giô-xép phân chia ra hai chi tộc: Ma-na-xe và Ép-ra-im. Còn chi tộc Lê-vi không được cấp đất. Họ chỉ được cấp một số thành để sinh sống và một số đồng cỏ để nuôi súc vật. 5Chúa đã chỉ cho Mô-se thể thức chia đất cho các chi tộc Ít-ra-en, nên họ phân chia đất ra.

Phần đất cấp cho Ca-lép

6Một hôm có các người thuộc chi tộc Giu-đa đến gặp Giô-suê ở Ghinh-ganh; trong số có Ca-lép, con trai Giê-phu-nê người Kê-nít. Ca-lép nói với Giô-suê, “Chắc anh còn nhớ ở Ca-đe Ba-nê-a, Chúa có nói chuyện với Mô-se, tôi tớ Chúa, về anh và tôi. 7Mô-se, tôi tớ Chúa, sai tôi đi thám thính xứ chúng ta sẽ đi đến. Lúc đó tôi đã bốn mươi tuổi. Khi trở về, tôi thuật cho Mô-se nhận định của tôi về xứ đó. 8Mấy người khác, cùng đi với tôi, làm cho dân chúng hoảng sợ, nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng rằng Chúa sẽ cho chúng ta chiếm xứ đó. 9Vì thế hôm ấy Mô-se có hứa với tôi, ‘Đất mà ngươi đã đặt chân đến sẽ thuộc về ngươi. Con cháu ngươi sẽ nhận lấy đất ấy đời đời. Ta sẽ cấp nó cho ngươi, vì ngươi hoàn toàn tin cậy nơi Chúa, Thượng Đế của ta.’”
10“Vậy bây giờ anh thấy rằng Chúa đã giữ lời hứa Ngài. Ngài đã cho tôi còn sống trong bốn mươi lăm năm qua, từ lúc Ngài hứa như thế với Mô-se, suốt thời gian chúng ta đang lưu lạc trong sa mạc. Nay tôi đã tám mươi lăm tuổi. 11Tôi vẫn còn tráng kiện như ngày Mô-se phái tôi đi và vẫn còn đủ sức chiến đấu như xưa. 12Cho nên xin cấp cho tôi miền núi mà Chúa đã hứa với tôi trước đây. Thuở đó, anh đã nghe rằng dân A-nác, cư ngụ trong vùng đó, có thành trì rất lớn và rất kiên cố. Nhưng nhờ Chúa phù hộ, tôi sẽ đánh đuổi chúng ra như Ngài đã hứa.”
13Giô-suê chúc phước cho Ca-lép, con trai Giê-phu-nê và cấp cho ông thành Hếp-rôn làm sản nghiệp. 14Hếp-rôn hiện vẫn thuộc về gia đình Ca-lép, con trai Giê-phu-nê người Kê-nít, vì ông vững tin và vâng lời Chúa, Thượng Đế của Ít-ra-en. 15Trước kia chỗ đó gọi là Ki-ri-át Ạc-ba, đặt theo tên Ạc-ba, vĩ nhân số một của dân A-nác.
 Sau đó xứ được hoà bình.

14

Chia đất hữu ngạn Giô-đan

1,2Thầy tế lễ Ê-lê-a-sa, Giô-suê con của Nun và các trưởng tộc Y-sơ-ra-ên phân chia đất Ca-na-an ra, và chín đại tộc rưỡi rút thăm lấy đất làm sản nghiệp như lời Chúa Hằng Hữu dặn Mai-sen.
3,4Còn hai đại tộc rưỡi kia, Mai-sen đã chia cho họ đất bên bờ phía đông sông Giô-đan rồi. Riêng cho đại tộc Lê-vi không nhận được một phần đất riêng biệt như những đại tộc khác; họ chỉ có những thành lẻ tẻ để ở và đất để nuôi súc vật. Đặc biệt có đại tộc Giô-sép được kể là hai đại tộc: Ma-na-se và Ép-ra-im. 5Vậy, việc chia đất được thực hiện đúng theo chỉ thị của Chúa truyền cho Mai-sen.
6Một số người Giu-đa do Khanh-lý con của Giê-phu-nê, người Kê-nít hướng dẫn đến gặp Giô-suê tại Ghinh-ganh và trình bày như sau: “Ông còn nhớ Chúa dặn Mai-sen tôi tớ Chúa tại Ca-đe-Ba-nê-a về trường hợp của ông và tôi chứ? 7Tại Ca-đê-Ba-nê-a, Mai-sen tôi tớ Chúa sai chúng ta đi trinh sát đất hứa. Khi trở về, tôi phúc trình đúng sự thật. 8Trong khi các anh em khác nói những lời làm nhụt chí đồng bào, tôi vẫn một lòng trung thành với Thượng Đế Hằng Hữu. 9Vì vậy, hôm ấy Mai-sen có thề sẽ cho tôi và con cháu tôi nơi nào tôi đặt chân đến, vì tôi đã hết lòng theo Chúa. 10Từ đấy đến nay đã ngót bốn mươi lăm năm. Từ ngày dân ta còn lang thang trong sa mac hoang vắng, Chúa vẫn cho tôi sống còn cho đến ngày nay, và bây giờ tôi đã tám mươi lăm tuổi. 11Tôi vẫn mạnh khỏe như ngày Mai-sen sai tôi đi, khả năng chiến đấu và di chuyển của tôi vẫn như ngày nào. 12Vậy, theo lời Chúa ngày ấy, xin ông cho tôi vùng đồi núi này. Mặc dù ngày ấy ông cũng đã nghe rằng đây là đất của dân khổng lồ A-na-kim với nhiều thành quách vững chắc, nhưng nếu Chúa ở cùng tôi, tôi sẽ đuổi họ đi.”
13Giô-suê chúc phước lành cho Khanh-lý và chia cho ông đất Hếp-rôn. 14Vậy Hếp-rôn trở thành tài sản của nhà Khanh-lý (con Giê-phu-nê ở Kê-nít) cho đến ngày nay, vì ông đã hết lòng theo Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của Y-sơ-ra-ên. 15(Xưa kia Hếp-rôn được gọi là thành Ạc-ba, theo tên của một anh hùng người A-na-kim.) Và từ đấy, chiến tranh chấm dứt.