10

1Thưa anh chị em, điều tôi mong mỏi hơn hết và lời khẩn nguyện của tôi với Thượng Đế là làm sao cho người Do-thái được cứu. 2Tôi có thể nói thế nầy về họ: Họ cố gắng đi theo Thượng Đế nhưng không biết cách. 3Vì họ không hiểu phương cách mà Thượng Đế dùng để làm cho con người hòa thuận lại với Ngài. Họ muốn hòa thuận theo cách của họ, nên họ không chịu chấp nhận đường lối giảng hòa của Thượng Đế. 4Đấng Cứu Thế đã chấm dứt luật pháp, để hễ ai tin Ngài đều được hòa thuận lại với Thượng Đế.
5Mô-se cũng viết về đường lối hòa thuận với Thượng Đế bằng cách tuân giữ luật pháp như sau, “Người nào vâng theo những điều nầy thì sẽ nhờ đó mà sống.” 6Nhưng đây là điều Thánh Kinh dạy về việc hòa thuận với Thượng Đế qua đức tin, “Đừng tự nhủ, ‘Ai sẽ lên thiên đàng?’” Nói thế có nghĩa là, “Ai sẽ lên thiên đàng để mang Đấng Cứu Thế xuống?” 7“Cũng đừng nói, ‘Ai xuống chốn thẳm sâu dưới đất?’” Nói thế có nghĩa là, “Ai sẽ xuống đó để đem Đấng Cứu Thế sống lại từ kẻ chết?” 8Nhưng đây là lời Thánh Kinh nói, “Lời rất gần ngươi, ở trong miệng và trong lòng ngươi.” Đó là lời dạy dỗ về đức tin mà chúng tôi rao giảng. 9Nếu miệng bạn xưng rằng “Đức Giê-xu là Chúa,” và nếu lòng bạn tin rằng Thượng Đế đã khiến Chúa Giê-xu sống lại từ kẻ chết thì bạn sẽ được cứu. 10Nhờ lòng tin mà được hòa thuận lại với Thượng Đế, còn nhờ môi miệng xác nhận mà được cứu. 11Như Thánh Kinh nói, “Hễ ai tin Ngài thì chẳng bao giờ thất vọng.” 12Thánh Kinh nói, “hễ ai” có nghĩa là tất cả mọi người, bất luận Do-thái hay không Do-thái. Chúa là Chúa của mọi người. Ngài ban phúc lành cho bất cứ ai tin nơi Ngài, 13như Thánh Kinh nói, “Ai kêu xin Chúa giúp sẽ được cứu.”
14Nhưng trước khi kêu xin Chúa cứu giúp, thì họ phải tin Ngài đã; mà trước khi tin thì phải được nghe về Ngài. Muốn cho người ta nghe đến Ngài thì phải có người rao giảng, 15và trước khi có người rao giảng thì phải có người được sai đi. Như có viết, “Hình ảnh của người rao Tin Mừng thật là tuyệt diệu.”
16Không phải người Do-thái nào cũng đều chấp nhận tin mừng đâu. Nhà tiên tri Ê-sai đã nói, “Lạy Chúa, ai tin điều chúng tôi rao giảng?” 17Cho nên niềm tin có được là do người ta nghe Tin Mừng, và người ta được nghe Tin Mừng là khi có người rao giảng Chúa Cứu Thế cho họ.
18Nhưng tôi hỏi: Có phải họ đã nghe Tin Mừng rồi sao? Phải, họ đã nghe rồi—như Thánh Kinh viết:
  “Tiếng nói của họ vang khắp thế giới;
   lời của họ đi quanh trái đất.” Thi thiên 19:4
19Tôi muốn hỏi thêm: Có phải dân Ít-ra-en đã hiểu rồi sao? Phải, họ đã hiểu. Trước hết, Mô-se viết:
  “Ta sẽ dùng những người chưa trở thành dân tộc
   khiến các ngươi ganh tị.
  Ta sẽ dùng một dân tộc chưa hiểu biết
   khiến các ngươi tức giận.” Phục truyền luật lệ 32:21
20Nhà tiên tri Ê-sai cũng đã nói:
  “Người không tìm thì đã gặp được ta.
  Ta tỏ mình ta ra cho kẻ không hỏi đến ta.” Ê-sai 65:1
21Nhưng về dân Ít-ra-en thì Thượng Đế phán,
  “Suốt ngày ta đứng chờ tiếp nhận một dân ương ngạnh, không vâng lời ta.” Ê-sai 65:2

10

1Thưa anh em, lòng tôi hằng ao ước và tôi luôn cầu xin Thượng Đế cứu dân Y-sơ-ra-ên. 2Tôi xin xác nhận, tuy họ có nhiệt tâm với Thượng Đế, nhưng nhiệt tâm đó dựa trên hiểu biết sai lầm. 3Họ không biết đường lối Thượng Đế vạch sẵn cho con người đến bậc công chính, lại cố gắng lập công đức theo luật pháp chứ không theo đường lối Ngài. 4Vì Chúa Cứu Thế đã xuống đời để chấm dứt thời kỳ luật pháp; từ đây ai tin nhận Ngài, đều được kể là công chính.

Sự cứu rỗi dành cho mọi người

5Mai-sen đã viết về sự công chính do luật pháp: “Người nào làm theo mọi điều luật pháp dạy bảo, sẽ nhờ đó được sống.” 6Nhưng, sự công chính do đức tin bao hàm ý nghĩa khác: “Đừng tưởng con phải lên trời đem Chúa Cứu Thế xuống, 7cũng đừng nghĩ con phải xuống Âm phủ rước Chúa Cứu Thế lên.” 8Bởi vì “Đạo rất gần con, Đạo ở ngay trong miệng, trong lòng con.” Đó là Đạo đức tin chúng tôi hằng công bố: 9Nếu miệng anh em xưng nhận Giê-xu là Chúa, và lòng anh em tin Thượng Đế đã khiến Ngài sống lại thì anh em được cứu rỗi. 10Vì do lòng tin, anh em được kể là người công chính, và do miệng xưng nhận Ngài, anh em được cứu rỗi. 11Thánh kinh đã viết: “Ai tin Ngài sẽ không thất vọng,” 12không phân biệt người Do-thái hay người nước ngoài, vì chỉ có một Chúa chung cho mọi người: Chúa giáng phúc dồi dào cho người cầu xin Ngài. 13Vì “tất cả những người kêu cầu Danh Chúa đều được cứu rỗi.”
14Nhưng nếu họ chưa tin Chúa thì kêu cầu Ngài sao được? Nếu chưa nghe nói về Ngài, làm sao biết mà tin? Nếu không có người truyền giảng thì nghe cách nào? 15Nếu không được sai phái thì ai đi truyền giảng? Nên Thánh kinh ghi nhận: “Bàn chân người đi truyền giảng Phúc âm thật xinh đẹp biết bao!”
16Tuy nhiên, chẳng phải mọi người nghe Phúc âm đều tin nhận, như Ê-sa đã nói: “Thưa Chúa, ai chịu tin lời giảng của chúng con?” 17Cho nên, người ta tin Chúa nhờ nghe giảng và họ nghe khi Đạo Chúa được công bố.
18Tôi xin hỏi: Họ chưa nghe Đạo Chúa sao? Thưa, họ nghe rồi, như Thánh kinh viết:
“Đạo Chúa được công bố khắp nơi, Truyền đến mọi dân tộc khắp đất.”
19Tôi xin hỏi tiếp: Người Y-sơ-ra-ên chưa hiểu biết sao? Trước hết, Mai-sen xác nhận:
“Ta sẽ làm cho họ ghen tức với những người không đáng gọi là dân tộc Họ sẽ giận dữ vì các dân dại dột, kém cỏi.
20Ê-sa cũng đã quả quyết:
“Kẻ chẳng tìm kiếm, Chúa cho họ gặp Ngài,
Kẻ chẳng hỏi han, Chúa cho họ biết Ngài.”
21Còn về dân Y-sơ-ra-ên, ông viết:
“Suốt ngày Chúa vẫn đưa tay chờ đợi dân tộc phản nghịch, ngoan cố ấy.”