12

Lời phàn nàn đầu tiên của Giê-rê-mi

  1Lạy CHÚA, khi tôi trình bày trường hợp của tôi cùng Ngài,
   thì Ngài luôn luôn đúng.
  Nhưng tôi muốn hỏi Ngài về công lý Ngài ban phát.
   Tại sao kẻ ác thành công?
  Tại sao những kẻ bất lương sống thoải mái?
  2Ngài đặt những kẻ ác ở đây
   như cây có rễ vững chắc.
  Chúng mọc lên và sinh trái.
  Môi miệng chúng nói ngon ngọt về Ngài,
   nhưng lòng chúng cách xa Ngài.
  3Nhưng lạy CHÚA, Ngài biết lòng tôi.
   Ngài thấy tôi và thử tư tưởng tôi đối với Ngài.
  Xin hãy lôi kẻ ác đi như chiên sắp bị làm thịt.
   Xin để chúng riêng ra cho ngày giết chóc.
  4Xứ sẽ bị khô cằn
   và cỏ trong đồng bị héo úa trong bao lâu nữa?
  Súc vật và chim chóc trong xứ đều đã chết,
   vì dân cư quá độc ác.
  Thật vậy, thậm chí họ nói,
   “Thượng Đế không thấy số phận của chúng ta.”

Chúa trả lời cho Giê-rê-mi

  5“Nếu ngươi chạy đua với người mà còn thấy mỏi mệt,
   thì làm sao đua được với ngựa?
  Nếu trong đồng trống mà ngươi còn vấp ngã,
   thì khi gặp những bụi rậm dọc theo bờ sông Giô-đanh
   ngươi sẽ làm sao?
  6Thậm chí đến anh em và thân nhân
   trong chính gia đình ngươi
   cũng âm mưu hại ngươi.
  Chúng kêu la nghịch cùng ngươi.
   Đừng tin vào chúng,
   dù cho chúng nói ngon ngọt cùng ngươi!
  7Ta đã lìa bỏ Ít-ra-en;
   Ta đã lìa bỏ dân ta.
  Ta đã trao dân mà ta yêu dấu
   vào tay kẻ thù chúng.
  8Dân ta đối với ta như sư tử trong rừng.
   Chúng gầm thét cùng ta,
   cho nên ta ghét chúng.
  9Dân ta đối với ta như chim,
   bị chim ưng vây tứ phía,
  Hãy đi gom muông thú trong xứ lại.
   Hãy cho chúng nó ăn.
  10Vô số kẻ chăn chiên đã làm hư vườn nho ta
   và dẫm lên các cây non trong ruộng.
  Chúng đã biến ruộng nương xinh đẹp của ta
   ra sa mạc hoang vu.
  11Chúng đã biến đồng ruộng ta ra sa mạc khô cằn và chết chóc.
  Cả xứ đã trở thành sa mạc hoang vu,
   vì chẳng ai sống ở đó lo đến nó nữa.
  12Vô số chiến sĩ đã dẫm lên các đồi trọc.
  CHÚA dùng các đạo quân để trừng phạt đất
   từ đầu nầy đến đầu kia.
  Chẳng ai được an ninh cả.
  13Dân chúng đã trồng lúa mì,
   nhưng chỉ gặt được gai gốc.
  Họ ra sức làm việc đến mệt lả,
   nhưng rốt cuộc không thu kết quả gì.
  Họ xấu hổ về mùa gặt nghèo nàn
   của mình vì cơn thịnh nộ CHÚA đã gây ra tình trạng đó.”

Lời Chúa hứa cho các nước lân bang
của Ít-ra-en

14CHÚA phán cùng tôi như sau: “Ta sẽ làm thế nầy cho những láng giềng độc ác đã chiếm đất mà ta giao cho dân Ít-ra-en ta. Còn dân Giu-đa, ta sẽ nhổ chúng lên. 15Nhưng sau khi ta đã nhổ chúng lên thì ta sẽ lại tội nghiệp cho chúng. Ta sẽ mang từng người trở về với sản nghiệp và đất đai mình. 16Ta muốn chúng học bài học của mình thật thuộc. Trước kia chúng dạy cho dân ta thề thốt trong danh Ba-anh. Nhưng nếu nay chúng học thề trong danh ta rằng, ‘Thật như CHÚA hằng sống …’ Ta sẽ cho chúng quay về trong vòng dân ta. 17Nhưng nếu dân tộc nào không chịu nghe lời ta thì ta sẽ nhổ bỏ hoàn toàn và tiêu diệt chúng,” CHÚA phán vậy.

12

Thắc mắc của nhà tiên tri Giê-rê-mi

  1Lạy Đức Giê-hô-va, Ngài luôn công chính
   Mỗi khi con biện luận với Ngài;
   Tuy vậy, con xin hỏi Ngài về sự phán xét.
  Tại sao con đường kẻ ác luôn hưng thịnh?
   Tại sao những kẻ sống gian trá vẫn yên ổn?
  2Ngài đã vun trồng chúng,
   Chúng đã đâm rễ, lớn lên và ra trái.
  Miệng chúng ở gần Ngài,
   Nhưng lòng chúng cách xa Ngài.
  3Lạy Đức Giê-hô-va, Ngài biết con!
   Ngài thấy con, Ngài tra xét lòng con đối với Ngài.
  Xin tách chúng ra như tách chiên để đem đến lò sát sinh
   Dành riêng chúng cho ngày tàn sát.

  4Xứ sở bị sầu thảm,
   Cỏ ngoài đồng héo úa cho đến bao giờ?
  Vì dân cư gian ác
   Nên thú rừng và chim chóc đều bị quét sạch.
  Chúng nói rằng:
   “Ngài sẽ không thấy kết cục của chúng ta đâu!”

Đức Chúa Trời trả lời Giê-rê-mi

  5“Nếu con chạy đua với người chạy bộ mà còn mỏi mệt,
   Thì làm sao đua được với ngựa?
  Nếu ở trong đất an ổn mà con còn vấp ngã,
   Thì làm sao con đối phó với rừng rậm Giô-đanh?
  6Chính anh em con và gia tộc con
   Cũng đang phản bội con,
   Chúng gào thét sau lưng con.
  Dù chúng nói ngon nói ngọt với con,
   Con cũng đừng tin chúng.

  7Ta đã lìa bỏ nhà Ta,
   Bỏ rơi sản nghiệp Ta;
  Phó những người mà lòng Ta yêu mến
   Vào tay kẻ thù.
  8Cơ nghiệp Ta chống lại Ta
   Như sư tử trong rừng,
  Gầm thét với Ta;
   Vì vậy Ta ghét chúng.
  9Có phải cơ nghiệp Ta như con chim săn mồi vằn vện
   Bị các chim săn mồi khác vây quanh không?
  Hãy đi gom các loài thú đồng lại,
   Để chúng ăn nuốt nó đi!
  10Nhiều người chăn đã tàn phá vườn nho Ta,
   Giày đạp lên phần đất của Ta,
  Biến phần đất Ta yêu thích
   Thành hoang mạc quạnh hiu.
  11Chúng đã làm cho đất ấy ra hoang vu, tàn tạ;
   Nó thở than với Ta.
  Cả xứ đều hoang vu,
   Nhưng chẳng ai quan tâm đến.
  12Trên các đồi trọc trong hoang mạc
   Quân cướp phá đã tràn đến;
  Vì lưỡi gươm của Đức Giê-hô-va nuốt đất nầy
   Từ đầu nầy đến đầu kia,
   Không có loài xác thịt nào được bình an.
  13Chúng gieo lúa mì và gặt gai gốc,
   Nhọc nhằn mà chẳng ích chi.
  Hãy hổ thẹn về hoa lợi mình,
   Vì cơn giận phừng phừng của Đức Giê-hô-va!”

Lời của Đức Giê-hô-va dành cho các dân ngoại

14Đức Giê-hô-va phán: “Đối với những kẻ lân cận xấu xa của Ta, những kẻ chiếm đoạt sản nghiệp mà Ta ban cho dân Y-sơ-ra-ên của Ta thừa hưởng, thì Ta sẽ bứng chúng khỏi đất mình, và bứng nhà Giu-đa ra khỏi chúng. 15Nhưng sau khi đã bứng chúng đi, Ta sẽ lại thương xót chúng và đem mỗi người trở về với sản nghiệp và quê hương mình. 16Nếu chúng siêng năng học tập đường lối của dân Ta, nhân danh Ta mà thề rằng: ‘Thật Đức Giê-hô-va hằng sống!’, như cách chúng dạy cho dân Ta thề trước Ba-anh, thì lúc ấy chúng sẽ được vững lập giữa dân Ta. 17Nhưng nếu dân tộc nào không nghe, Ta sẽ bứng dân tộc đó đi, và tiêu diệt nó.” Đức Giê-hô-va phán vậy.