Bài giảng luận của Ê-li-hu là bạn trẻ tuổi hơn hết của Gióp
1 Bấy giờ, ba người ấy thôi đáp lời với Gióp, vì người tự thấy mình là công bình. 2 Ê-li-hu, con trai của Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, về dòng dõi Ram, lấy làm tức giận Gióp, bởi vì người tự xưng mình là công bình hơn là Đức Chúa Trời. 3 Ê-li-hu cũng nổi giận ba bạn của Gióp, bởi vì họ chẳng tìm được lẽ đáp lại, mà lại định tội cho Gióp. 4 Vả, Ê-li-hu có đợi Gióp luận xong đặng nói với Gióp, bởi vì các người đó đều lớn tuổi hơn mình. 5 Vậy, khi Ê-li-hu thấy chẳng còn câu trả lời chi nơi miệng của ba người kia nữa, cơn thạnh nộ người bèn phừng lên. 6 Ê-li-hu, con trai Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, bèn cất tiếng lên nói rằng: Tôi đang trẻ, còn các anh là ông già; Vì vậy, tôi nhát, không dám tỏ cho các anh biết ý tưởng tôi. 7 Tôi nghĩ rằng: Ai đã sống lâu ngày sẽ nói, Số năm cao sẽ dạy sự khôn ngoan. 8 Nhưng có thần linh ở trong loài người, Và hơi thở của Đấng Toàn năng cho chúng sự khôn sáng. 9 Người tôn trọng chẳng phải khôn ngoan, Bực lão thành chẳng thông hiểu sự công bình. 10 Bởi cớ ấy tôi nói rằng: Hãy nghe tôi; Phần tôi cũng sẽ tỏ ra ý tưởng của tôi.
11 Kìa, tôi đã chờ đợi nghe các lời của các anh, Lắng tai nghe những lời luận biện các anh, Cho đến khi các anh đã tra xét đều cho xong. 12 Thật, tôi có chăm chỉ nghe các anh, Thấy chẳng một ai trong các anh thắng hơn Gióp, Hoặc đáp lời của người được. 13 Chớ nói rằng: Chúng ta tìm được khôn ngoan; Đức Chúa Trời thắng hơn người được, loài người chẳng làm đặng. 14 Vả, Gióp không có tranh luận với tôi, Vậy, tôi sẽ chẳng dùng lời các anh mà đáp lại người.
15 Họ sửng sốt không đáp chi nữa; Đã cạn lời hết tiếng rồi. 16 Tôi há phải chờ đợi, vì họ hết nói, Không còn trả lời gì nữa sao? 17 Theo phiên tôi cũng sẽ đáp lời chớ; Tôi cũng tỏ ra ý tưởng mình chớ; 18 Vì tôi đã đầy dẫy lời nói, Trí trong lòng tôi cảm giục tôi nói. 19 Nầy, lòng tôi như rượu chưa khui, Nó gần nứt ra như bầu rượu mới. 20 Tôi sẽ nói và được nhẹ nhàng; Tôi sẽ mở môi miệng ra và đáp lời. 21 Tôi sẽ chẳng tư vị ai, Không dua nịnh bất kỳ người nào. 22 Vì tôi chẳng biết dua nịnh; Nếu dua nịnh, Đấng Tạo Hóa tôi hẳn trừ diệt tôi tức thì.
32
Elihu
1So these three men stopped answering Job, because he was righteous in his own eyes. 2But Elihu son of Barakel the Buzite, of the family of Ram, became very angry with Job for justifying himself rather than God. 3He was also angry with the three friends, because they had found no way to refute Job, and yet had condemned him.⚓4Now Elihu had waited before speaking to Job because they were older than he. 5But when he saw that the three men had nothing more to say, his anger was aroused. 6So Elihu son of Barakel the Buzite said: “I am young in years, and you are old; that is why I was fearful, not daring to tell you what I know. 7I thought, ‘Age should speak; advanced years should teach wisdom.’ 8But it is the spirit⚓ in a person, the breath of the Almighty, that gives them understanding. 9It is not only the old⚓ who are wise, not only the aged who understand what is right.
10“Therefore I say: Listen to me; I too will tell you what I know. 11I waited while you spoke, I listened to your reasoning; while you were searching for words, 12I gave you my full attention. But not one of you has proved Job wrong; none of you has answered his arguments. 13Do not say, ‘We have found wisdom; let God, not a man, refute him.’ 14But Job has not marshaled his words against me, and I will not answer him with your arguments.
15“They are dismayed and have no more to say; words have failed them. 16Must I wait, now that they are silent, now that they stand there with no reply? 17I too will have my say; I too will tell what I know. 18For I am full of words, and the spirit within me compels me; 19inside I am like bottled-up wine, like new wineskins ready to burst. 20I must speak and find relief; I must open my lips and reply. 21I will show no partiality, nor will I flatter anyone; 22for if I were skilled in flattery, my Maker would soon take me away.