10

Cào cào

1CHÚA phán cùng Mô-se, “Hãy đi gặp vua Ai-cập. Ta đã làm cho người và quần thần ương ngạnh để ta chứng tỏ cho họ thấy quyền năng của ta qua các phép lạ. 2Ta làm điều nầy để các con thuật lại cho con cháu mình biết ta đã nghiêm khắc đối với người Ai-cập ra sao. Hãy thuật cho con cháu các con biết những phép lạ ta làm giữa họ để tất cả các con biết ta là CHÚA.”
3Vậy Mô-se và A-rôn đi gặp nhà vua và bảo, “CHÚA là Thượng Đế của dân Do-thái phán như sau: ‘Ngươi không chịu hối hận về những điều ngươi làm cho đến bao giờ? Hãy để dân ta đi thờ phụng ta. 4Nếu ngươi không cho dân ta đi, ngày mai ta sẽ sai cào cào đến trên xứ ngươi. 5Chúng sẽ phủ kín đất và sẽ ăn sạch những gì còn sót lại từ trận mưa đá, cùng những lá của mọi cây mọc ngoài đồng. 6Chúng sẽ tràn ngập cung điện và nhà cửa của các quần thần ngươi cùng nhà cửa của người Ai-cập. Cào cào nhiều đến nỗi cha ông và tổ tiên ngươi chưa bao giờ thấy; nhiều đến nỗi từ khi có người sống ở Ai-cập cũng chưa thấy như vậy.’” Rồi Mô-se quay đi khỏi mặt vua.
7Các quần thần hỏi vua, “Tên nầy sẽ gây rối cho chúng ta cho đến bao giờ? Hãy để dân Ít-ra-en đi thờ phụng CHÚA là Thượng Đế của chúng nó đi. Vua không thấy rằng xứ Ai-cập đang bị tàn phá sao?”
8Người ta liền đưa Mô-se và A-rôn trở lại gặp vua. Vua hỏi, “Hãy đi thờ phụng CHÚA là Thượng Đế các ngươi. Nhưng cho ta biết ai sẽ đi?”
9Mô-se đáp, “Tất cả nam phụ lão ấu, con trai, con gái, các bầy gia súc của chúng tôi, vì chúng tôi sẽ làm một lễ tôn kính CHÚA.”
10Vua bảo hai người, “Chỉ có Trời can thiệp thì ta mới cho các ngươi và con cái các ngươi rời khỏi đất Ai-cập mà thôi. Các ngươi định âm mưu ác! 11Không! Chỉ có đàn ông được phép đi thờ phụng thôi. Vì đó là điều các ngươi xin.” Rồi vua đuổi Mô-se và A-rôn ra khỏi cung điện.
12CHÚA phán cùng Mô-se, “Hãy giơ tay con lên xứ Ai-cập thì cào cào sẽ bay tới. Chúng sẽ phân tán khắp xứ Ai-cập và ăn sạch mọi thứ thảo mộc mà mưa đá không làm giập.”
13Mô-se giơ gậy lên xứ Ai-cập rồi CHÚA làm một trận gió mạnh thổi từ phía đông đến. Gió thổi qua xứ suốt ngày và đêm đó. Đến sáng hôm sau, gió đông mang cào cào tới. 14Hàng bầy cào cào che kín đất Ai-cập và đậu xuống khắp nơi. Từ trước chưa bao giờ có nhiều cào cào đến như thế, và sau nầy cũng không có nữa. 15Chúng phủ kín đất đến nỗi đất hoá đen. Chúng ăn sạch những gì mưa đá còn chừa lại mọi cây trong đồng cùng các trái trên cây. Không còn màu xanh nào còn sót lại trên cây hay thảo mộc trên khắp xứ Ai-cập.
16Vua lập tức gọi Mô-se và A-rôn lại. Vua bảo, “Ta đã phạm tội cùng CHÚA là Thượng Đế và phạm tội cùng chính các ngươi nữa. 17Bây giờ hãy tha lỗi cho ta. Hãy cầu nguyện CHÚA là Thượng Đế ngươi, xin Ngài hãy ngưng sự trừng phạt chết chóc nầy.”
18Mô-se từ giã vua và cầu nguyện cùng CHÚA. 19Nên CHÚA đổi chiều gió. Ngài làm một trận gió mạnh từ hướng tây lại thổi đùa cào cào xuống Hồng hải. Khắp xứ không còn sót một con cào cào nào. 20Nhưng CHÚA làm cho nhà vua ương ngạnh trở lại, không chịu để cho dân Ít-ra-en đi.

Bóng tối

21Rồi CHÚA bảo Mô-se, “Hãy giơ tay con lên trời thì bóng tối sẽ phủ cả xứ Ai-cập. Bóng tối dầy đặc đến nỗi người ta phải lần mò để đi.”
22Mô-se liền giơ tay lên trời, thì bóng tối toàn diện bao phủ khắp xứ Ai-cập trong ba ngày. 23Không ai thấy ai cả, cũng không ai đi đâu trong vòng ba ngày. Nhưng chỗ người Ít-ra-en ở thì có ánh sáng.
24Một lần nữa vua cho gọi Mô-se đến. Vua bảo, “Tất cả các ngươi có thể đi thờ phụng CHÚA. Các ngươi có thể mang đàn bà, con trẻ đi theo nhưng các ngươi phải để gia súc lại đây.”
25Mô-se đáp, “Vua phải cho chúng tôi mang gia súc theo để làm sinh tế và của lễ thiêu vì chúng tôi phải dâng lên cho CHÚA là Thượng Đế chúng tôi. 26Nên chúng tôi phải mang theo gia súc, không chừa con nào. Chúng tôi phải dùng một số gia súc để thờ phụng CHÚA là Thượng Đế chúng tôi. Chúng tôi chưa biết đích xác phải cần gì để thờ phụng CHÚA cho đến khi chúng tôi tới đó.”
27Nhưng CHÚA làm cho nhà vua ương ngạnh, nên không để cho họ đi. 28Vua bảo Mô-se, “Ngươi hãy ra khỏi đây ngay, chớ bao giờ trở lại nữa! Ngày nào ngươi thấy mặt ta là ngươi chết đó.”
29Mô-se đáp, “Tôi sẽ làm như điều vua muốn. Tôi sẽ không bao giờ thấy mặt vua nữa đâu.”

10

Tai vạ thứ tám: châu chấu

1Chúa Hàng Hữu lại bảo Mai-sen: "Con cứ đi yết kiến Pha-ra-ôn lần nữa, nhưng nên nhớ rằng Ta đã làm cho Pha-ra-ôn và quần thần chai lì, nhân đấy Ta sẽ làm thêm nhiều phép lạ khác nữa. 2Như vậy sau này, con được dịp kể lại cho con cháu mình nghe những việc kỳ diệu của Ta, cùng cách Ta đối xử với người Ai-cập, để chúng nó biết rằng Ta là Chúa.
3Vậy Mai-sen và A-rôn đi gặp Pha-ra-ôn, nói: "Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế của người Hy-bá hỏi: Bao giờ ngươi mới chịu khuất phục Ta? Ngươi nên để cho dân Ta đi phụng thờ Ta. 4,5Nếu không, ngày mai ta sẽ sai châu chấu đến, phủ dày trên Ai-cập đến độ không còn thấy đất được nữa. Châu chấu sẽ cắn phá những gì còn sót lại sau trận mưa đá. 6Châu chấu sẽ tràn vào cung ngươi, nhà của bầy tôi ngươi và nhà của mọi công dân Ai-cập. Đây là một tai nạn chưa hề thấy trong lịch sử nước ngươi." Nói xong, Mai-sen quay mặt đi ra.
7Quần thần Pha-ra-ôn tâu: "Đến bao giờ người này mới không còn là mối đe dọa cho dân ta? Bệ hạ không thấy đất nước Ai-cập đã trở nên điêu tàn hay sao? Tâu bệ hạ cứ cho họ đi phục vụ Chúa Hằng Hữu của họ cho khuất mắt." 8Sau đấy, Mai-sen và A-rôn được mời đến. Pha-ra-ôn nói: "Đi phụng thờ Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế các ngươi đi! Nhưng, nói cho ta biết, thành phần nào trong dân sẽ ra đi?" 9Mai-sen đáp: "Tất cả nam, phụ, lão, ấu đều ra đi, cùng với cả bầy súc vật, vì tất cả chúng tôi đều phải dự lễ của Chúa Hằng Hữu." 10,11Nghe thấy thế, Pha-ra-ôn liền nói: "Xin Thượng Đế chứng giám, ta không thể nào để cho các ngươi đem theo cả bầu đoàn thê tử như thế được. Ta hiểu rõ âm mưu trong trí các ngươi rồi. Không, chỉ đàn ông được đi phụng thờ Chúa Hằng Hữu mà thôi, đó là điều các ngươi đã xin." Vậy, họ đuổi Mai-sen và A-rôn ra.
12Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen: "Giang tay con ra trên đất Ai-cập, đem châu chấu đến. Châu chấu sẽ cắn phá những gì mưa đá còn để lại." 13,14Mai-sen giang tay đưa gậy ra, Chúa Hằng Hữu làm cho gió đông thổi suốt ngày và đêm đó. Qua sáng hôm sau, gió đông đem châu chấu đến đầy dẫy lãnh thổ Ai-cập. Trong lịch sử nước này, chưa hề có nạn châu chấu nào tai hại đến thế, và trong tương lai cũng sẽ không có như vậy. 15Vì châu chấu quá nhiều, bao phủ mặt đất, bay rợp cả trời, che hết ánh nắng. Chúng cắn hại rau cỏ, cây cối còn sót lại sau trận mưa đá, làm cho không còn cây lá xanh tươi gì nữa.
16Pha-ra-ôn vội vã mời Mai-sen và A-rôn đến, nói: "Ta có tội với Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế các ngươi, và cũng có tội với các ngươi nữa. 17Xin tha lỗi cho ta lần này nữa mà thôi và cầu giùm với Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế các ngươi để Ngài thu tai họa hiểm nghèo này lại."
18Mai-sen rời Pha-ra-ôn, cầu khẩn Chúa Hằng Hữu. 19Chúa Hằng Hữu cho gió tây thổi rất mạnh, đùa hết châu chấu xuống Biển Đỏ. Trên khắp đất nước Ai-cập không còn lại một con nào. 20Nhưng Chúa Hằng Hữu lại làm cho lòng Pha-ra-ôn chai lì, không cho dân Y-sơ-ra-ên đi.

Tai vạ thứ chín: tối tăm

21Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen: "Đưa tay con lên trời, Ai-cập sẽ tối tăm." 22Mai-sen đưa tay lên, bóng tối dày đặc phủ khắp Ai-cập suốt ba ngày. 23Trong ba ngày ấy, người Ai-cập không đi đâu được cả; nhưng nơi người Y-sơ-ra-ên ở vẫn có ánh sáng như thường.
24Pha-ra-ôn mời Mai-sen đến, nói: "Đi thờ phụng Chúa Hằng Hữu đi! Các ngươi được phép đem cả trẻ con đi nữa, nhưng phải để bầy súc vật ở lại." 25Mai-sen đáp: Bệ hạ phải để cho chúng tôi đem theo các lễ vật và con sinh làm tế lễ thiêu dâng lên cho Chúa Hằng Hữu. 26Cả bầy súc vật sẽ đi theo chúng tôi, dù một cái móng cũng không thể để lại vì chúng tôi sẽ dùng chúng làm lễ vật dâng lên Chúa Hằng Hữu, Thượng Đế chúng tôi; hiện nay chúng tôi chưa biết con nào sẽ được chọn, chỉ khi đến nơi mới biết được."
27Vào lúc ấy, Chúa Hằng Hữu lại làm cho lòng Pha-ra-ôn chai đá, không cho dân Y-sơ-ra-ên đi. 28Pha-ra-ôn đuổi Mai-sen: "Đi ra! Đừng bao giờ nhìn mặt ta nữa. Ngày nào ngươi trở lại gặp ta, ngày đó ngươi sẽ chết!" 29Mai-sen đáp: "Đúng! Tôi sẽ chẳng thấy mặt bệ hạ nữa đâu!"