1 Linh hồn tôi đã chán ngán sự sống tôi; Tôi sẽ buông thả lời than thở của tôi, Tôi sẽ nói vì cơn cay đắng của lòng tôi. 2 Tôi sẽ thưa với Đức Chúa Trời rằng: Xin chớ đoán phạt tôi; Hãy tỏ cho tôi biết nhân sao Chúa tranh luận với tôi. 3 Chúa há đẹp lòng đè ép, Khinh bỉ công việc của tay Ngài, Và chiếu sáng trên mưu chước của kẻ ác sao? 4 Chúa có mắt xác thịt ư? Chúa thấy như người phàm thấy sao? 5 Các ngày của Chúa há như ngày loài người ư? Các năm của Chúa há như năm loài người sao? 6 Sao Chúa tra hạch gian ác tôi, Tìm kiếm tội lỗi tôi, 7 Dầu Chúa biết tôi chẳng phải gian ác, Và không ai giải thoát khỏi tay Chúa?
8 Tay Chúa đã dựng nên tôi, nắn giọt trót mình tôi; Nhưng nay Chúa lại hủy diệt tôi! 9 Xin Chúa nhớ rằng Chúa đã nắn hình tôi như đồ gốm; Mà Chúa lại muốn khiến tôi trở vào tro bụi sao? 10 Chúa há chẳng có rót tôi chảy như sữa, Làm tôi ra đặc như bánh sữa ư? 11 Chúa đã mặc cho tôi da và thịt, Lấy xương và gân đương tréo tôi. 12 Chúa đã ban cho tôi mạng sống và điều nhân từ; Sự Chúa đoái hoài tôi đã gìn giữ tâm hồn tôi.
13 Dầu vậy, Chúa giấu các điều nầy nơi lòng Chúa; Tôi biết điều ấy ở trong tư tưởng của Ngài. 14 Nếu tôi phạm tội, Chúa sẽ xem xét tôi, Chẳng dung tha gian ác tôi. 15 Nếu tôi làm hung ác, thì khốn cho tôi thay! Còn nếu tôi ăn ở công bình, tôi cũng chẳng dám ngước đầu lên, Vì đã bị đầy dẫy sỉ nhục, và thấy sự khổ nạn tôi. 16 Ví bằng tôi ngước đầu lên, hẳn quả Chúa sẽ săn tôi như sư tử, và tỏ ra nơi tôi quyền diệu kỳ của Ngài. 17 Chúa đặt chứng mới đối nghịch tôi, Và gia thêm sự giận cùng tôi: Đau đớn liên tiếp, và thì khốn khó theo tôi.
18 Nhân sao Chúa đem tôi ra khỏi lòng mẹ tôi? Phải chi đã tắt hơi, thì chẳng con mắt nào thấy tôi! 19 Bằng vậy, tôi sẽ như đã không hề có; Vì mới lọt lòng mẹ, bèn bị đem đến mồ mả! 20 Các ngày tôi há chẳng phải ít ỏi sao? Vậy, Chúa ôi, khá ngưng dứt đi, Hãy dời khỏi tôi đi, để tôi được an ủi một chút, 21 Trước khi tôi đi đến xứ tối tăm và bóng sự chết, không hề trở lại; 22 Tức đất tối đen như mực, Là miền có bóng sự chết, chỉ có sự hỗn độn tại đó, Và ánh sáng không khác hơn tối tăm
10
1“Tôi chán sống, cho nên tôi phải kêu ca không ngần ngại; Tôi phải nói vì tôi bực dọc. 2Tôi sẽ thưa cùng Thượng Đế: Xin đừng bắt lỗi tôi xin cho tôi biết tại sao Ngài nghịch tôi. 3Ngài có vui sướng khi làm khổ tôi không? Ngài không lo cho tôi vốn là công trình của tay Ngài sao? Ngài có vui về âm mưu kẻ ác chăng? 4Ngài có mắt và thấy như loài người không? 5Ngày của CHÚA có ngắn ngủi như ngày của con người, và năm của Ngài ngắn như năm của con người không? 6CHÚA tìm điều ác tôi đã làm, và lùng kiếm tội lỗi tôi. 7Ngài biết tôi không có lỗi gì, nhưng không ai cứu tôi thoát khỏi quyền lực của Ngài. 8Tay CHÚA nắn và dựng nên tôi. Chẳng lẽ CHÚA quay trở lại và diệt tôi sao? 9Xin nhớ rằng Ngài nắn tôi như đất sét. Bây giờ không lẽ Ngài khiến tôi trở về bụi đất lại? 10Ngài tạo tôi trong bụng mẹ tôi, như phó mát ra từ sữa. 11Ngài mặc da thịt cho tôi; khâu tôi lại cùng với xương và bắp thịt. 12Ngài ban cho tôi sự sống và tỏ ra lòng nhân từ Ngài, và chăm sóc, trông nom đời tôi. 13Nhưng trong lòng Ngài có các chương trình khác. Tôi biết nó nằm trong trí Ngài. 14Nếu tôi phạm tội, Ngài sẽ trông chừng tôi và không bao giờ tha thứ cho tôi. 15Nếu tôi có tội thì số phận tôi sẽ vô cùng kinh khủng! Dù cho tôi có lý đi nữa, tôi cũng không dám ngước đầu lên. Tôi đầy tủi nhục và chỉ nếm biết đau khổ. 16Nếu tôi ngước đầu lên, Ngài sẽ săn tôi như sư tử và dùng quyền năng kinh khiếp đè trên tôi. 17Ngài đưa các nhân chứng mới ra nghịch tôi, và gia tăng cơn giận Ngài cùng tôi. Đạo quân CHÚA tung ra nghịch tôi. 18Vậy tại sao Ngài để tôi ra đời làm gì? Ước gì tôi đã chết trước khi có người nào thấy tôi. 19Ước gì tôi không bao giờ sống, nhưng được đưa ngay xuống mồ khi vừa mới chào đời. 20Chuỗi ngày ngắn ngủi của tôi gần kết thúc. Xin cho tôi yên để tôi có thể hưởng được một giây phút an vui. 21Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ lìa đời; không bao giờ trở lại từ vùng đen tối ảm đạm, 22từ đất của đêm tăm tối nhất, từ xứ bi thảm và hỗn loạn, nơi mà ánh sáng chỉ là bóng tối thôi.”