10

Gióp tiếp trả lời cho Binh-đát

1 Linh hồn tôi đã chán ngán sự sống tôi;
 Tôi sẽ buông thả lời than thở của tôi,
 Tôi sẽ nói vì cơn cay đắng của lòng tôi.
2 Tôi sẽ thưa với Đức Chúa Trời rằng: Xin chớ đoán phạt tôi;
 Hãy tỏ cho tôi biết nhân sao Chúa tranh luận với tôi.
3 Chúa há đẹp lòng đè ép,
 Khinh bỉ công việc của tay Ngài,
 Và chiếu sáng trên mưu chước của kẻ ác sao?
4 Chúa có mắt xác thịt ư?
 Chúa thấy như người phàm thấy sao?
5 Các ngày của Chúa há như ngày loài người ư?
 Các năm của Chúa há như năm loài người sao?
6 Sao Chúa tra hạch gian ác tôi,
 Tìm kiếm tội lỗi tôi,
7 Dầu Chúa biết tôi chẳng phải gian ác,
 Và không ai giải thoát khỏi tay Chúa?

8 Tay Chúa đã dựng nên tôi, nắn giọt trót mình tôi;
 Nhưng nay Chúa lại hủy diệt tôi!
9 Xin Chúa nhớ rằng Chúa đã nắn hình tôi như đồ gốm;
 Mà Chúa lại muốn khiến tôi trở vào tro bụi sao?
10 Chúa há chẳng có rót tôi chảy như sữa,
 Làm tôi ra đặc như bánh sữa ư?
11 Chúa đã mặc cho tôi da và thịt,
 Lấy xương và gân đương tréo tôi.
12 Chúa đã ban cho tôi mạng sống và điều nhân từ;
 Sự Chúa đoái hoài tôi đã gìn giữ tâm hồn tôi.

13 Dầu vậy, Chúa giấu các điều nầy nơi lòng Chúa;
 Tôi biết điều ấy ở trong tư tưởng của Ngài.
14 Nếu tôi phạm tội, Chúa sẽ xem xét tôi,
 Chẳng dung tha gian ác tôi.
15 Nếu tôi làm hung ác, thì khốn cho tôi thay!
 Còn nếu tôi ăn ở công bình, tôi cũng chẳng dám ngước đầu lên,
 Vì đã bị đầy dẫy sỉ nhục, và thấy sự khổ nạn tôi.
16 Ví bằng tôi ngước đầu lên, hẳn quả Chúa sẽ săn tôi như sư tử, và tỏ ra nơi tôi quyền diệu kỳ của Ngài.
17 Chúa đặt chứng mới đối nghịch tôi,
 Và gia thêm sự giận cùng tôi:
 Đau đớn liên tiếp, và thì khốn khó theo tôi.

18 Nhân sao Chúa đem tôi ra khỏi lòng mẹ tôi?
 Phải chi đã tắt hơi, thì chẳng con mắt nào thấy tôi!
19 Bằng vậy, tôi sẽ như đã không hề có;
 Vì mới lọt lòng mẹ, bèn bị đem đến mồ mả!
20 Các ngày tôi há chẳng phải ít ỏi sao?
 Vậy, Chúa ôi, khá ngưng dứt đi,
 Hãy dời khỏi tôi đi, để tôi được an ủi một chút,
21 Trước khi tôi đi đến xứ tối tăm và bóng sự chết, không hề trở lại;
22 Tức đất tối đen như mực,
 Là miền có bóng sự chết, chỉ có sự hỗn độn tại đó,
 Và ánh sáng không khác hơn tối tăm

10

1“Kâo hrăp laih kơ tơlơi dŏ hơdip anai.
   Hơnŭn yơh, kâo či pơhiăp brŏk hăng arăng
   laih anŭn pơhiăp amăng tơlơi bơngăt kâo ruă phĭ̱ yơh.
  2Kâo či pơhiăp hăng Ơi Adai tui anai: Anăm klă̱ kơđi ƀơi kâo jing mơnuih soh ôh,
   samơ̆ ruai bĕ kơ kâo hơget tơlơi Ih hơmâo ƀuăh pơkơdơ̆ng glaĭ laih hăng kâo.
  3Tơlơi anŭn pơmơak kơ Ih hă tơl Ih kơpĭ kơpe̱t hĭ kâo,
   djik djak hăng lui hĭ kâo jing pô Ih pơjing,
   tơdang anŭn Ih kar hăng mơak hăng khul hơdră mơneč mơnuih sat ƀai?
  4Ih hơmâo mơta kơđeh asar mơ̆?
   Ih ƀuh kar hăng mơnuih mơnam ƀuh mơ̆?
  5Hiư̆m ngă, khul hrơi Ih hơdip be̱r hrup hăng khul hrơi ƀing mơnuih mơnam hă,
   ƀôdah khul thŭn Ih jing ƀiă kar hăng khul thŭn mơnuih hơdip hă?
  6Yua hơget Ih khŏm ep kơsem kơ khul tơlơi soh kâo
   laih anŭn hơduah tơña tơlơi soh sat kâo,
  7wơ̆t dah Ih thâo krăn kâo jing mơnuih ƀu soh,
   laih anŭn tơl ƀu hơmâo ôh hlơi pô pơklaih hĭ kâo mơ̆ng Ih lĕ?

  8“Tơngan Ih yơh ma̱n bĭn đĭ kâo.
   Ră anai Ih či pơplih laih anŭn pơrai hĭ kâo hă?
  9Rơkâo kơ Ih hơdơr bĕ, Ih ma̱n pơdơ̆ng đĭ kâo kar hăng lŏn kraĭ yơh.
   Ră anai Ih či pơplih hăng ngă kơ kâo jing hĭ ƀruih lŏn dơ̆ng hă?
  10Ih tuh hĭ laih kâo kar hăng ia tơsâo mŭt pơ kian amĭ kâo,
   laih anŭn Ih ngă kơ kâo čơdơ̆ng prŏng tui pơ anŭn.
  11Ih pioh klĭ hăng asar ƀơi kâo
   laih anŭn djă̱ kâo hrŏm hơbĭt hăng khul tơlang hăng arăt.
  12Ih brơi kơ kâo hơdip laih anŭn ngă hiam kơ kâo,
   laih anŭn Ih khăp hăng răk wai brơi kâo.

  13“Samơ̆ anai yơh jing tơlơi Ih hlak pơkra hơgŏm,
   laih anŭn kâo thâo tơlơi anai jing tơlơi Ih hlak pơmĭn yơh:
  14Tơdah kâo ngă soh, Ih yơh či lăng kơsem kâo
   laih anŭn ƀu či pap brơi kơ kâo hơdôm tơlơi soh kâo ngă ôh.
  15Tơdah kâo ngă soh, sĭt Ih či pơkơhma̱l hĭ kâo!
   Wơ̆t tơdah tơdah kâo jing mơnuih ƀu soh, kâo ƀu pơgao pơang ôh,
   yuakơ kâo mlâo mlañ laih anŭn ruă nuă biă mă yơh.
  16Tơdah kâo jing hĭ pơgao pơang, Ih či lua mă kâo kar hăng arăng lua mă rơmung dŭl,
   laih anŭn dơ̆ng Ih pơrơđah tơlơi mơyang Ih kiăng pơruă hĭ kâo yơh.
  17Ih ba rai ƀing ngă gơ̆ng jơlan phrâo pơkơdơ̆ng glaĭ hăng kâo
   laih anŭn Ih hil kơtang biă mă pơkơdơ̆ng glaĭ hăng kâo;
   Ih kơsung blah kâo kar hăng lu ƀing ling tơhan rai pơkơdơ̆ng glaĭ hăng kâo yơh.

  18“Tui anŭn, yua hơget Ih ba kâo tơbiă mơ̆ng kian amĭ kâo lĕ?
   Kâo kwưh kiăng kâo hơmâo djai hĭ laih hlâo kơ arăng ƀuh kâo.
  19Tơdah tui anŭn kâo ƀu či hơmâo rai hơdip laih ôh,
   yuakơ phrâo tơbiă mơ̆ng kian, arăng hlŏng ba tơpă nao pơ anih pơsat yơh!
  20Ƀu djơ̆ hơdôm hrơi kâo hơdip, gơñu jĕ či rơgao hĭ abih ôh hă?
   Wĕh đuaĭ hĭ bĕ mơ̆ng kâo tui anŭn yơh kâo dưi hơmâo rơnŭk mơak ƀiă
  21hlâo kơ kâo nao pơ anih ƀu či wơ̆t glaĭ dơ̆ng tah,
   jing anih lŏn tơu hăng kơnăm mơmŏt,
  22jing pơ anih kơnăm mơmŏt biă mă,
   jing anih hơmâo tơu kơnăm mơmŏt laih anŭn kơnơ̆ng hơmâo tơlơi sŭl kŭl đôč,
   jing anih ƀu hơmâo tơlơi bơngač ôh samơ̆ kơnơ̆ng tơlơi kơnăm mơmŏt đôč yơh.”