Ê-li-pha quyết rằng Đức Chúa Trời làm buồn rầu loài người chỉ vì phạt lỗi của họ
1 Ê-li-pha, người Thê-man, đáp rằng: 2 Người khôn ngoan há đáp bằng lời tri thức hư không, Và phình bụng mình bằng gió đông sao? 3 Người há có nên lấy lời vô ích mà chữa mình, Dùng câu giảng luận vô dụng mà binh vực sao?… 4 Thật ông hủy điều kính sợ Đức Chúa Trời, Ngăn trở sự suy gẫm trước mặt Ngài. 5 Vì sự gian ác ông dạy dỗ cho miệng mình nói, Và ông chọn lưỡi của kẻ quỉ quyệt. 6 Miệng ông định tội cho ông, chớ chẳng phải tôi; Và môi ông làm chứng dối nghịch cùng ông.
7 Có phải ông sanh ra đầu trước hết chăng? Há đã được dựng nên trước non núi sao? 8 Chớ thì ông có nghe điều bàn định trong ý nhiệm của Đức Chúa Trời sao? Há chỉ một mình ông được khôn ngoan ư? 9 Ông biết chi, mà chúng tôi chẳng biết? Ông thông hiểu gì mà chúng tôi lại không thông hiểu? 10 Giữa vòng chúng tôi cũng có người tóc bạc, kẻ già cả, Được tuổi cao tác lớn hơn cha của ông. 11 Sự an ủi của Đức Chúa Trời, và lời êm dịu nói cho ông nghe, Há là điều nhỏ mọn cho ông sao?
12 Nhân sao lòng ông bức tức, Và mắt ông ngó chớp lách? 13 Cớ gì mà tâm thần ông phản đối cùng Đức Chúa Trời, Khiến những lời dường ấy ra khỏi miệng ông? 14 Loài người là chi, mà lại là thanh sạch? Kẻ do người nữ sanh ra là gì, mà lại là công bình?⚓ 15 Kìa, Đức Chúa Trời không tin cậy các thánh đồ Ngài, Đến đỗi các từng trời cũng chẳng trong sạch trước mặt Ngài thay: 16 Phương chi một người gớm ghiếc và hư nát, Kẻ hay uống gian ác như nước!
17 Tôi sẽ dạy ông, ông hãy nghe tôi; Tôi sẽ thuật cho ông điều tôi đã thấy, 18 Là điều kẻ khôn ngoan tỏ ra theo tổ phụ mình, Không giấu giếm; 19 Xứ đã được ban cho chúng mà thôi, Không có người ngoại bang nào được vào giữa bọn họ. 20 Trọn đời người hung ác bị đau đớn cực lòng, Số ít năm để dành cho kẻ hà hiếp. 21 Tiếng hoảng kinh vang nơi lỗ tai người; Đương chừng lợi đặt, kẻ phá hoại sẽ xông vào người. 22 Người tưởng không ra khỏi tăm tối được, Và có gươm rình giết người đi. 23 Người đi chỗ nầy qua nơi nọ để tìm bánh, mà rằng: Bánh tìm ở đâu? Người biết rằng ngày tăm tối đã sẵn bên mình. 24 Sự gian nan buồn thảm làm cho người kinh hãi, Xông áp vào người như một vua sẵn sàng chinh chiến. 25 Vì người có giơ tay lên chống cự Đức Chúa Trời, Và cư xử cách kiêu ngạo với Đấng Toàn năng. 26 Người núp dưới gu khiên, ngước thẳng cổ, và xông đến Chúa; 27 Vì người lấy sự phì béo che mặt mình, Làm cho hai hông mình ra mập mạp. 28 Người đã ở những thành bị phá hoại, Ở những nhà bỏ hoang, gần trở nên đổ đống; 29 Người sẽ không trở nên giàu; của cải người cũng sẽ chẳng bền lâu, Và sản nghiệp người sẽ chẳng lan ra trên đất. 30 Người sẽ chẳng được ra khỏi tối tăm; Ngọn lửa làm khô héo chồi của người, Và người sẽ bị hơi thở miệng Chúa đem đi mất. 31 Người chớ nên cậy sự hư không, mà bị lừa dối; Vì sự hư không sẽ là phần thưởng của người. 32 Sự nầy sẽ trọn vẹn trước nhựt kỳ người chưa xảy đến, Còn các nhánh người sẽ chẳng xanh tươi. 33 Người bỏ quây trái xanh mình như một cây nho; Người làm rụng hoa mình như cây ô-li-ve. 34 Vì dòng dõi kẻ vô đạo không sanh sản, Lửa sẽ tiêu diệt nhà trại kẻ ăn hối lộ. 35 Họ thọ thai sự ác, bèn sanh ra điều hại tàn, Lòng họ sắm sẵn những chước gian.
15
Ê-li-pha cho rằng con người đau khổ vì bị Đức Chúa Trời trừng phạt
1Ê-li-pha người Thê-man nói: 2“Chẳng lẽ người khôn ngoan lại đối đáp bằng tri thức vu vơ, Và chứa gió đông đầy bụng? 3Hoặc dùng lập luận vô bổ, Lời nói nhảm nhí mà biện hộ cho mình sao? 4Anh gạt bỏ lòng kính sợ Đức Chúa Trời, Ngăn cản việc suy ngẫm trước mặt Ngài. 5Vì tội ác anh dạy cho miệng anh nói, Và anh chọn lời lẽ của kẻ xảo quyệt. 6Miệng anh kết án anh chứ chẳng phải tôi; Và chính môi anh làm chứng chống lại anh.
7Có phải anh là người ra đời đầu tiên, Hay được dựng nên trước cả núi non không? 8Chẳng lẽ anh đã nghe được cuộc luận bàn của Đức Chúa Trời, Và thâu tóm hết khôn ngoan về cho mình sao? 9Có điều gì anh biết mà chúng tôi không biết? Có điều gì anh hiểu mà chúng tôi không hiểu chăng? 10Giữa chúng tôi cũng có người tóc bạc, kẻ cao niên, Lớn tuổi hơn cả thân sinh anh. 11Lời an ủi của Đức Chúa Trời Và tiếng êm dịu đã dành cho anh, còn quá ít với anh sao? 12Tại sao lòng anh bối rối, Và mắt anh quắc lên? 13Đến nỗi tâm linh anh chống lại Đức Chúa Trời, Và miệng anh tuôn ra những lời như thế? 14Loài người là gì mà cho là thanh sạch?⚓ Kẻ do người nữ sinh ra là ai mà tự nhận là công chính? 15Kìa, Đức Chúa Trời không tín nhiệm các thiên sứ Ngài, Dưới mắt Ngài, các tầng trời cũng chẳng trong sạch, 16Huống chi một kẻ xấu xa, đồi bại, Phạm tội ác như uống nước lã!
17Hãy lắng nghe, tôi sẽ chỉ cho anh; Tôi sẽ kể cho anh điều tôi đã thấy, 18(Là điều các nhà hiền triết đã nói, Và không giấu điều gì tổ phụ họ truyền lại, 19Chỉ có họ mới được ban đất đai, Không một dân ngoại nào được sống giữa họ). 20Kẻ gian ác trọn đời đau quằn quại, Suốt tháng năm phải chịu cảnh bạo tàn. 21Tiếng kinh hoàng luôn gào thét bên tai; Đang yên ổn thì quân cướp tràn đến. 22Không tin rằng mình thoát khỏi tối tăm, Mà số phận đã dành cho gươm giáo. 23Khi bị ném ra ngoài làm mồi cho kên kên,⚓ Nó biết rằng ngày tăm tối đã gần. 24Khốn khó sầu não làm cho nó khiếp kinh, Dồn ép nó như một vua sẵn sàng chinh chiến. 25Vì nó đưa tay lên chống cự Đức Chúa Trời, Và kiêu căng thách thức Đấng Toàn Năng. 26Núp dưới chiếc khiên dày cộm, Nó bướng bỉnh tấn công Chúa, 27Vì nó làm cho mặt mình phì nộn Hai hông căng phình mỡ. 28Nó ở trong các thành bị tàn phá, Trong các nhà bỏ hoang, Những ngôi nhà đợi ngày sụp đổ. 29Nó không giàu có nổi, của cải chẳng bền lâu, Sản nghiệp nó không lan ra trên đất. 30Nó sẽ chẳng thoát được tối tăm, Lửa làm khô héo chồi của nó Hơi thở từ miệng Đức Chúa Trời sẽ cuốn nó đi. 31Nó tin cậy vào sự hư không mà tự lừa dối mình; Vì sự hư không sẽ là phần thưởng của nó. 32Nó sẽ được báo ứng đầy đủ trước kỳ hạn, Còn các cành nó sẽ chẳng xanh tươi. 33Nó như cây nho rụng trái non; Như cây ô-liu không đậu hoa. 34Vì dòng dõi kẻ vô đạo không sinh sản, Lửa sẽ thiêu trại của kẻ ăn hối lộ. 35Chúng mang thai điều ác sẽ sinh ra điều hung dữ, Lòng của chúng chuẩn bị kế gian tà.”