Ê-li-pha quyết rằng Đức Chúa Trời làm buồn rầu loài người chỉ vì phạt lỗi của họ
1 Ê-li-pha, người Thê-man, đáp rằng: 2 Người khôn ngoan há đáp bằng lời tri thức hư không, Và phình bụng mình bằng gió đông sao? 3 Người há có nên lấy lời vô ích mà chữa mình, Dùng câu giảng luận vô dụng mà binh vực sao?… 4 Thật ông hủy điều kính sợ Đức Chúa Trời, Ngăn trở sự suy gẫm trước mặt Ngài. 5 Vì sự gian ác ông dạy dỗ cho miệng mình nói, Và ông chọn lưỡi của kẻ quỉ quyệt. 6 Miệng ông định tội cho ông, chớ chẳng phải tôi; Và môi ông làm chứng dối nghịch cùng ông.
7 Có phải ông sanh ra đầu trước hết chăng? Há đã được dựng nên trước non núi sao? 8 Chớ thì ông có nghe điều bàn định trong ý nhiệm của Đức Chúa Trời sao? Há chỉ một mình ông được khôn ngoan ư? 9 Ông biết chi, mà chúng tôi chẳng biết? Ông thông hiểu gì mà chúng tôi lại không thông hiểu? 10 Giữa vòng chúng tôi cũng có người tóc bạc, kẻ già cả, Được tuổi cao tác lớn hơn cha của ông. 11 Sự an ủi của Đức Chúa Trời, và lời êm dịu nói cho ông nghe, Há là điều nhỏ mọn cho ông sao?
12 Nhân sao lòng ông bức tức, Và mắt ông ngó chớp lách? 13 Cớ gì mà tâm thần ông phản đối cùng Đức Chúa Trời, Khiến những lời dường ấy ra khỏi miệng ông? 14 Loài người là chi, mà lại là thanh sạch? Kẻ do người nữ sanh ra là gì, mà lại là công bình?⚓ 15 Kìa, Đức Chúa Trời không tin cậy các thánh đồ Ngài, Đến đỗi các từng trời cũng chẳng trong sạch trước mặt Ngài thay: 16 Phương chi một người gớm ghiếc và hư nát, Kẻ hay uống gian ác như nước!
17 Tôi sẽ dạy ông, ông hãy nghe tôi; Tôi sẽ thuật cho ông điều tôi đã thấy, 18 Là điều kẻ khôn ngoan tỏ ra theo tổ phụ mình, Không giấu giếm; 19 Xứ đã được ban cho chúng mà thôi, Không có người ngoại bang nào được vào giữa bọn họ. 20 Trọn đời người hung ác bị đau đớn cực lòng, Số ít năm để dành cho kẻ hà hiếp. 21 Tiếng hoảng kinh vang nơi lỗ tai người; Đương chừng lợi đặt, kẻ phá hoại sẽ xông vào người. 22 Người tưởng không ra khỏi tăm tối được, Và có gươm rình giết người đi. 23 Người đi chỗ nầy qua nơi nọ để tìm bánh, mà rằng: Bánh tìm ở đâu? Người biết rằng ngày tăm tối đã sẵn bên mình. 24 Sự gian nan buồn thảm làm cho người kinh hãi, Xông áp vào người như một vua sẵn sàng chinh chiến. 25 Vì người có giơ tay lên chống cự Đức Chúa Trời, Và cư xử cách kiêu ngạo với Đấng Toàn năng. 26 Người núp dưới gu khiên, ngước thẳng cổ, và xông đến Chúa; 27 Vì người lấy sự phì béo che mặt mình, Làm cho hai hông mình ra mập mạp. 28 Người đã ở những thành bị phá hoại, Ở những nhà bỏ hoang, gần trở nên đổ đống; 29 Người sẽ không trở nên giàu; của cải người cũng sẽ chẳng bền lâu, Và sản nghiệp người sẽ chẳng lan ra trên đất. 30 Người sẽ chẳng được ra khỏi tối tăm; Ngọn lửa làm khô héo chồi của người, Và người sẽ bị hơi thở miệng Chúa đem đi mất. 31 Người chớ nên cậy sự hư không, mà bị lừa dối; Vì sự hư không sẽ là phần thưởng của người. 32 Sự nầy sẽ trọn vẹn trước nhựt kỳ người chưa xảy đến, Còn các nhánh người sẽ chẳng xanh tươi. 33 Người bỏ quây trái xanh mình như một cây nho; Người làm rụng hoa mình như cây ô-li-ve. 34 Vì dòng dõi kẻ vô đạo không sanh sản, Lửa sẽ tiêu diệt nhà trại kẻ ăn hối lộ. 35 Họ thọ thai sự ác, bèn sanh ra điều hại tàn, Lòng họ sắm sẵn những chước gian.
15
Eliphaz
1Giŏng anŭn, Eliphaz, mơnuih mơ̆ng anih Têman, laĭ tui anai: 2“Sa čô mơnuih rơgơi ƀu či pơhiăp khul boh hiăp đôč đač ôh, laih anŭn ñu ƀu či jing kar hăng angĭn hlơr gah ngŏ̱ thut ôh. 3Ñu ƀu či pơgăl hăng khul boh hiăp ƀu tŭ yua ôh, laih anŭn ƀu či pơhiăp tơlơi ƀu yom pơphan ôh. 4Samơ̆ ih ngă kơ mơnuih mơnam ƀu huĭ pơpŭ hăng ƀu pơpŭ pơyom kơ Ơi Adai, laih anŭn pơgăn hĭ ƀing gơñu mơ̆ng tơlơi jao pô kơ Ơi Adai. 5Yuakơ ih jing soh yơh ih pơhiăp khul boh hiăp sat ƀai; ih pơhiăp kar hăng mơnuih thâo mơneč khul tơlơi sat ƀai yơh. 6Ih klă̱ kơđi kơ ih pô hăng tơlơi ih pơhiăp; ih ngă gơ̆ng jơlan pơkơdơ̆ng glaĭ hăng ih pô yơh.
7“Sĭt yơh ih ƀu djơ̆ ôh jing pô blung hlâo arăng tơkeng rai! Ih ƀu hơmâo hlâo kơ Ơi Adai hrih pơjing rai khul čư̆ čan ôh. 8Ih ƀu dŏ amăng plei hiam adih ôh kiăng kơ hơmư̆ Ơi Adai tơdang Ñu iâu pơjơnum glaĭ pơ anŭn! Ƀu djơ̆ kơnơ̆ng hơjăn ih đôč ôh jing pô rơgơi. 9Hơget tơlơi ih thâo ƀing gơmơi ăt thâo mơ̆n! Hơget tơlơi ih thâo hluh rơđah rơđo̱ng ƀing gơmơi ăt thâo hluh mơ̆n! 10Ƀing gơmơi hrăm mơ̆ng ƀing mơnuih rơgơi hăng ƀŭk kô̱̆ laih anŭn hăng ƀing mơnuih thŭn tha, laih anŭn ƀing gơñu jing ƀing mơnuih tha hloh kơ ama ih yơh. 11Tơlơi Ơi Adai kiăng pơjuh alum ih jing djŏp kơ ih yơh; ƀing gơmơi hơmâo pơhiăp tơdu rơun laih hăng ih pơala brơi kơ Ñu. 12Ih khŏm anăm ƀrŭk hil ôh, laih anŭn ih khŏm anăm kơhơñet amle̱t hil kơ ƀing gơmơi ôh. 13Ih hil nač biă mă pơkơdơ̆ng glaĭ hăng Ơi Adai yơh laih anŭn pơhiăp khul boh hiăp pơkơdơ̆ng glaĭ hăng Ñu.