Ê-li-pha quyết rằng Đức Chúa Trời làm buồn rầu loài người chỉ vì phạt lỗi của họ
1 Ê-li-pha, người Thê-man, đáp rằng: 2 Người khôn ngoan há đáp bằng lời tri thức hư không, Và phình bụng mình bằng gió đông sao? 3 Người há có nên lấy lời vô ích mà chữa mình, Dùng câu giảng luận vô dụng mà binh vực sao?… 4 Thật ông hủy điều kính sợ Đức Chúa Trời, Ngăn trở sự suy gẫm trước mặt Ngài. 5 Vì sự gian ác ông dạy dỗ cho miệng mình nói, Và ông chọn lưỡi của kẻ quỉ quyệt. 6 Miệng ông định tội cho ông, chớ chẳng phải tôi; Và môi ông làm chứng dối nghịch cùng ông.
7 Có phải ông sanh ra đầu trước hết chăng? Há đã được dựng nên trước non núi sao? 8 Chớ thì ông có nghe điều bàn định trong ý nhiệm của Đức Chúa Trời sao? Há chỉ một mình ông được khôn ngoan ư? 9 Ông biết chi, mà chúng tôi chẳng biết? Ông thông hiểu gì mà chúng tôi lại không thông hiểu? 10 Giữa vòng chúng tôi cũng có người tóc bạc, kẻ già cả, Được tuổi cao tác lớn hơn cha của ông. 11 Sự an ủi của Đức Chúa Trời, và lời êm dịu nói cho ông nghe, Há là điều nhỏ mọn cho ông sao?
12 Nhân sao lòng ông bức tức, Và mắt ông ngó chớp lách? 13 Cớ gì mà tâm thần ông phản đối cùng Đức Chúa Trời, Khiến những lời dường ấy ra khỏi miệng ông? 14 Loài người là chi, mà lại là thanh sạch? Kẻ do người nữ sanh ra là gì, mà lại là công bình?⚓ 15 Kìa, Đức Chúa Trời không tin cậy các thánh đồ Ngài, Đến đỗi các từng trời cũng chẳng trong sạch trước mặt Ngài thay: 16 Phương chi một người gớm ghiếc và hư nát, Kẻ hay uống gian ác như nước!
17 Tôi sẽ dạy ông, ông hãy nghe tôi; Tôi sẽ thuật cho ông điều tôi đã thấy, 18 Là điều kẻ khôn ngoan tỏ ra theo tổ phụ mình, Không giấu giếm; 19 Xứ đã được ban cho chúng mà thôi, Không có người ngoại bang nào được vào giữa bọn họ. 20 Trọn đời người hung ác bị đau đớn cực lòng, Số ít năm để dành cho kẻ hà hiếp. 21 Tiếng hoảng kinh vang nơi lỗ tai người; Đương chừng lợi đặt, kẻ phá hoại sẽ xông vào người. 22 Người tưởng không ra khỏi tăm tối được, Và có gươm rình giết người đi. 23 Người đi chỗ nầy qua nơi nọ để tìm bánh, mà rằng: Bánh tìm ở đâu? Người biết rằng ngày tăm tối đã sẵn bên mình. 24 Sự gian nan buồn thảm làm cho người kinh hãi, Xông áp vào người như một vua sẵn sàng chinh chiến. 25 Vì người có giơ tay lên chống cự Đức Chúa Trời, Và cư xử cách kiêu ngạo với Đấng Toàn năng. 26 Người núp dưới gu khiên, ngước thẳng cổ, và xông đến Chúa; 27 Vì người lấy sự phì béo che mặt mình, Làm cho hai hông mình ra mập mạp. 28 Người đã ở những thành bị phá hoại, Ở những nhà bỏ hoang, gần trở nên đổ đống; 29 Người sẽ không trở nên giàu; của cải người cũng sẽ chẳng bền lâu, Và sản nghiệp người sẽ chẳng lan ra trên đất. 30 Người sẽ chẳng được ra khỏi tối tăm; Ngọn lửa làm khô héo chồi của người, Và người sẽ bị hơi thở miệng Chúa đem đi mất. 31 Người chớ nên cậy sự hư không, mà bị lừa dối; Vì sự hư không sẽ là phần thưởng của người. 32 Sự nầy sẽ trọn vẹn trước nhựt kỳ người chưa xảy đến, Còn các nhánh người sẽ chẳng xanh tươi. 33 Người bỏ quây trái xanh mình như một cây nho; Người làm rụng hoa mình như cây ô-li-ve. 34 Vì dòng dõi kẻ vô đạo không sanh sản, Lửa sẽ tiêu diệt nhà trại kẻ ăn hối lộ. 35 Họ thọ thai sự ác, bèn sanh ra điều hại tàn, Lòng họ sắm sẵn những chước gian.
15
Ê-li-pha cho rằng Gióp tự kết án
1Lời của Ê-li-pha, người xứ Thê-man: 2,3Đã mang danh hiền triết, Sao lập luận ngu khờ? Óc ông thật rỗng tuếch⚓ Lòng dạ quá khô khan,⚓ Lời ông toàn luẩn quẩn! 4Sao không sợ Thượng Đế, Không chiêm ngưỡng Chân Thần? 5Tội lỗi dạy ông nói, Làm lưỡi ông gian ngoa. 6Miệng ông lên án ông, Môi ông tự tố cáo. 7Phải chăng ông xuất hiện trước tiên trên mặt đất, Trước cả khi đồi núi hình thành? 8Ông nghe được huyền vi Tạo Hóa, Và riêng ông thâu tóm hết khôn ngoan? 9Có chi ông biết mà chúng tôi mù tịt, Có gì ông hiểu, chúng tôi lại u mê? 10So tuổi tác, so đầu bạc trắng, Có người đây già hơn quý phụ thân, 11Sao ông coi nhẹ bàn tay Ngài an ủi,⚓ Và lời dịu dàng của Chúa dạy khuyên? 12Vì sao lòng ông bấn loạn Và mắt ông long sòng sọc? 13Đến nỗi tâm linh ông chống lại Chân Thần, Và nói lên những lời hằn học. 14Loài người là gì mà được tẩy thanh, Con người nữ là ai mà trở thành công chính? 15Ngay các thánh cũng không được Ngài tín nhiệm. Dưới mắt Ngài, bầu trời cũng bẩn nhơ. 16Huống hồ con người ô uế cả tâm thân Uống gian ác mình như nước lã! 17Ông có nghe thì tôi mới trình bày Chỉ xin nói những gì tôi chứng kiến, 18Cũng là điều các hiền nhân xác nhận, Và tổ tiên họ cũng đã lưu truyền⚓ 19(Không bao giờ thấp thoáng bóng ngoại nhân, Trên đất nước các vị này riêng hưởng): 20Kẻ gian ác suốt đời luôn sầu khổ, Tuổi càng cao càng chồng chất đớn đau. 21Tai thường nghe những tiếng dữ dằn Giữa cảnh thái bình, bỗng nhiên lâm nạn⚓ 22Sợ chỗ tối, cho rằng mình khó thoát Kẻ cầm gươm sẵn sàng chờ ám hại. 23Lúc nào cũng chạy gạo lang thang, Cảm biết ngày tăm tối gần kề. 24Khiếp sợ vì đau buồn trong cảnh gian nan Bị tiến công tư bề thọ địch 25,26Vì kẻ ấy đưa tay ra chống cự, Mang thuẫn khiên đòi xông đánh Chân Thần. 27Che phủ mặt mình bằng lớp mỡ Bọc hông mình với tấm mỡ phồng căng 28Nó sinh sống nơi thị thành hoang phế. Trong nhà tiêu điều chẳng có cư dân, Nhà chờ đổ sụp thành đống điêu tàn. 29Dù có của, cũng không bền giữ, Chẳng bao giờ hưởng cảnh giàu sang, Tài sản dồn chứa, phút chốc tiêu tan. 30Bị lửa đốt tiêu bao chồi lộc, Chẳng hề thoát được cảnh tối tăm, Công trình sự nghiệp như mây khói, Chính bản thân cũng bị Chúa thổi văng 31Kẻ khờ dại, đừng cậy điều hư ảo. Rốt cuộc lại chỉ là công dã tràng. 32Chưa mãn đời, trời đã báo ứng; Cành lá chưa xanh, đã úa vàng 33Trái nó rơi rụng như trái nho non, Hoa tả tơi như hoa ô-liu tan tác. 34Kẻ vô đạo làm gì có hậu tự, Lều người hối lộ, lửa đốt ra tro. 35Tội ác cưu mang, sinh điều tàn bạo, Tâm địa đê hèn, bày kế gian manh.