Gióp luận rằng sự xét đoán của Đức Chúa Trời khó giải. – Thường thấy kẻ ác được may mắn
1 Nhân vì Đấng Toàn năng đã định kỳ phạt ác, Cớ sao Ngài không khiến kẻ nhận biết Ngài được thấy ngày ấy? 2 Có người dời sụt mộc giới, Ăn cắp bầy chiên, rồi dẫn cho ăn. 3 Chúng cướp dẫn lừa của kẻ mồ côi, Lấy bò của người góa bụa làm của cầm. 4 Chúng khiến kẻ nghèo lìa bỏ đường chánh đáng, Kẻ khốn cùng của thế gian đồng nhau đi ẩn tránh. 5 Kìa, vừa sớm mai chúng đi ra làm công việc mình, Tìm lương thực mình, như lừa rừng nơi đồng vắng; Đồng vắng cấp vật thực cho con cái chúng nó. 6 Chúng nó thâu góp rơm cỏ tại trong đồng ruộng, Mót trái nho trong vườn nho của kẻ làm ác. 7 Trọn đêm chúng nó nằm trần truồng, không quần áo, Và chẳng có mền đắp khỏi lạnh. 8 Chúng nó bị dầm mưa núi, Không nơi đụt, bèn nép mình vào hòn đá. 9 Có người cướp kẻ mồ côi cha còn bú; Bắt thế chân áo trên mình kẻ nghèo; 10 Đến đỗi người nghèo phải đi trần không áo, Vác những bó lúa, mà bị đói. 11 Chúng ép dầu trong kho chủ mình, Đạp trái nho nơi thùng, mà bị khát. 12 Từ trong thành nổi lên tiếng thở than của người ta, Linh hồn kẻ bị thương kêu van; Song Đức Chúa Trời không kể đến tội ác vẫn phạm tại đó.
13 Cũng có kẻ khác thù nghịch với ánh sáng; Không biết đạo của ánh sáng, Và chẳng đi trong con đường nó. 14 Vừa rạng ngày kẻ giết người chỗi dậy, Giết kẻ nghèo khổ và túng cùng; Còn ban đêm nó như kẻ trộm. 15 Mắt kẻ hành dâm cũng trông ngóng khi chập tối, Mà nói rằng: “Chẳng một mắt ai sẽ thấy tôi”, Và nó che kín mặt mình. 16 Đương đêm tối tăm chúng nó khoét nhà, Ban ngày lại rút ẩn mất; Chúng nó chẳng biết ánh sáng. 17 Buổi sáng vốn là bóng chết cho chúng nó thay thảy, Vì chúng nó biết sự kinh hãi về bóng sự chết,
18 Chúng nó qua chong chóng như vật nhẹ trôi nơi mặt nước; Phần nghiệp họ bị rủa sả tại trên đất; Chẳng còn trở về lối vườn nho nữa. 19 Sự khô hạn và sự nắng tiêu tan nước tuyết đi; Âm phủ cũng làm như vậy cho những kẻ có tội. 20 Lòng mẹ sẽ quên chúng nó đi; Các sâu bọ ăn ngon chúng nó; Người ta không còn nhớ họ nữa; Và sự gian ác sẽ bị bẻ gẫy ra như cây cối… 21 Chúng nó cướp giựt người đàn bà son sẻ, không sanh con, Chẳng làm điều lành cho người góa bụa. 22 Song Đức Chúa Trời lấy quyền năng Ngài mà bảo toàn người thế lực; Ngài đỡ lên kẻ hết trông được bảo tồn mạng sống mình. 23 Đức Chúa Trời ban cho chúng sự vững vàng, chúng nương cậy nơi sự ấy; Nhưng con mắt Ngài coi chừng đường lối của chúng. 24 Chúng được cao trọng; đoạn một ít lâu, chẳng còn nữa. Chúng ngã xuống, bị cất đem đi như mọi người khác; Họ bị cắt như ngọn gié lúa vậy. 25 Nếu điều đó chẳng vậy, ai bắt lẽ tôi nói dối, Và diệt lời giảng luận tôi ra hư không?
24
Gióp: Thế Gian Còn Nhiều Bạo Ngược
1Sao Ðấng Toàn Năng không định các kỳ để phạt kẻ ác? Sao những kẻ biết Ngài không thấy những ngày ấy của Ngài? 2Có những kẻ đổi dời mốc địa giới; Chúng cướp đàn chiên và dẫn chúng đi ăn. 3Chúng chiếm đoạt và dắt lừa của trẻ mồ côi đi mất; Chúng bắt bò của góa phụ rồi giữ nó làm của thế cầm. 4Chúng áp bức người nghèo phải rời bỏ đường chính đáng; Chúng khiến kẻ nghèo trong xứ phải trốn tránh mới được an thân. 5Kìa, như các lừa rừng trong đồng hoang, họ ra đi làm việc để kiếm thức ăn; Ðồng hoang cung cấp thức ăn cho họ và con cái họ. 6Họ góp nhặt những cộng rơm trong ruộng; Họ mót nho trong vườn nho của phường gian ác. 7Họ đi ngủ không mảnh áo che thân; Họ chẳng có mền đắp trong đêm dài lạnh lẽo. 8Họ bị đẫm ướt vì những trận mưa miền núi; Họ núp dưới vầng đá vì không nơi nào làm chỗ trú thân. 9Bọn gian ác bắt đi trẻ mất cha khi nó còn bú sữa mẹ; Giữ nó làm của thế chân cho nợ của người mẹ nghèo nàn. 10Chúng bóc lột người nghèo đến nỗi không còn manh áo; Họ vác lúa cho chúng rồi về nhà không hạt gạo nấu cơm ăn. 11Họ ép trái ô-liu để làm dầu trong vựa của chúng; Họ đạp nho trong bồn cho chúng mà cổ họng khát khô. 12Tiếng rên rỉ của những người hấp hối vang lên khắp thành, Linh hồn của những người bị thương kêu cứu khắp nơi, Nhưng dường như Ðức Chúa Trời chẳng nghe tiếng kêu cầu của họ!
13Có những kẻ chống lại ánh sáng; Chúng không biết đường lối của ánh sáng, Và chúng không ở trong đường lối của ánh sáng. 14Kẻ sát nhân thức dậy từ lúc rạng đông để tìm giết người nghèo và người cùng khốn; Ðêm về nó hoạt động như một tên trộm. 15Con mắt của kẻ ngoại tình đợi cho trời sụp tối; Nó tự nhủ, “Không ai sẽ thấy ta.” Nó hóa trang che mặt để không ai có thể nhận ra. 16Trong đêm tối chúng đào tường khoét vách, Nhưng ban ngày chúng đóng cửa ngủ li bì; Chúng chẳng biết ánh sáng mặt trời là gì cả. 17Ðêm tối mịt mùng đối với chúng là bình minh mỗi sáng; Vì chúng quá quen gây các cuộc khủng bố trong đêm đen. 18Chúng tan biến mau như bọt nước vỡ tan trên mặt nước; Phần sản nghiệp của chúng trong xứ đã bị nguyền rủa; Không ai quay bước trở vào vườn nho của chúng nữa. 19Hạn hán và khí trời nóng bức làm tuyết tan thể nào, Âm phủ cũng làm tan chảy những kẻ có tội thể ấy. 20Dạ của mẹ nó sẽ quên nó; giòi bọ sẽ rúc rỉa thịt nó; Rồi sẽ không ai nhớ đến nó nữa; Kẻ gian ác sẽ bị bẻ gãy như cây non gặp cơn bão tố. 21Nó ăn nuốt người đàn bà hiếm muộn không con; Nó chẳng tử tế với người góa phụ. 22Ngài gia hạn cho bọn có quyền bằng quyền năng của Ngài; Chúng trỗi lên, nhưng đời chúng chẳng có gì chắc chắn. 23Ngài cho chúng được an ổn, và chúng ỷ lại vào đó; Nhưng mắt Ngài luôn theo dõi các đường lối của chúng. 24Chúng được dấy lên chẳng bao lâu, rồi không còn nữa; Chúng bị tàn rụi và bị dứt đi như bao kẻ khác; Chúng bị cắt đứt như những đầu gié lúa. 25Nếu không phải như thế, ai có thể chứng minh rằng tôi đã nói dối, Và chứng tỏ rằng những điều tôi vừa nói chẳng có giá trị gì?