Gióp luận rằng sự xét đoán của Đức Chúa Trời khó giải. – Thường thấy kẻ ác được may mắn
1 Nhân vì Đấng Toàn năng đã định kỳ phạt ác, Cớ sao Ngài không khiến kẻ nhận biết Ngài được thấy ngày ấy? 2 Có người dời sụt mộc giới, Ăn cắp bầy chiên, rồi dẫn cho ăn. 3 Chúng cướp dẫn lừa của kẻ mồ côi, Lấy bò của người góa bụa làm của cầm. 4 Chúng khiến kẻ nghèo lìa bỏ đường chánh đáng, Kẻ khốn cùng của thế gian đồng nhau đi ẩn tránh. 5 Kìa, vừa sớm mai chúng đi ra làm công việc mình, Tìm lương thực mình, như lừa rừng nơi đồng vắng; Đồng vắng cấp vật thực cho con cái chúng nó. 6 Chúng nó thâu góp rơm cỏ tại trong đồng ruộng, Mót trái nho trong vườn nho của kẻ làm ác. 7 Trọn đêm chúng nó nằm trần truồng, không quần áo, Và chẳng có mền đắp khỏi lạnh. 8 Chúng nó bị dầm mưa núi, Không nơi đụt, bèn nép mình vào hòn đá. 9 Có người cướp kẻ mồ côi cha còn bú; Bắt thế chân áo trên mình kẻ nghèo; 10 Đến đỗi người nghèo phải đi trần không áo, Vác những bó lúa, mà bị đói. 11 Chúng ép dầu trong kho chủ mình, Đạp trái nho nơi thùng, mà bị khát. 12 Từ trong thành nổi lên tiếng thở than của người ta, Linh hồn kẻ bị thương kêu van; Song Đức Chúa Trời không kể đến tội ác vẫn phạm tại đó.
13 Cũng có kẻ khác thù nghịch với ánh sáng; Không biết đạo của ánh sáng, Và chẳng đi trong con đường nó. 14 Vừa rạng ngày kẻ giết người chỗi dậy, Giết kẻ nghèo khổ và túng cùng; Còn ban đêm nó như kẻ trộm. 15 Mắt kẻ hành dâm cũng trông ngóng khi chập tối, Mà nói rằng: “Chẳng một mắt ai sẽ thấy tôi”, Và nó che kín mặt mình. 16 Đương đêm tối tăm chúng nó khoét nhà, Ban ngày lại rút ẩn mất; Chúng nó chẳng biết ánh sáng. 17 Buổi sáng vốn là bóng chết cho chúng nó thay thảy, Vì chúng nó biết sự kinh hãi về bóng sự chết,
18 Chúng nó qua chong chóng như vật nhẹ trôi nơi mặt nước; Phần nghiệp họ bị rủa sả tại trên đất; Chẳng còn trở về lối vườn nho nữa. 19 Sự khô hạn và sự nắng tiêu tan nước tuyết đi; Âm phủ cũng làm như vậy cho những kẻ có tội. 20 Lòng mẹ sẽ quên chúng nó đi; Các sâu bọ ăn ngon chúng nó; Người ta không còn nhớ họ nữa; Và sự gian ác sẽ bị bẻ gẫy ra như cây cối… 21 Chúng nó cướp giựt người đàn bà son sẻ, không sanh con, Chẳng làm điều lành cho người góa bụa. 22 Song Đức Chúa Trời lấy quyền năng Ngài mà bảo toàn người thế lực; Ngài đỡ lên kẻ hết trông được bảo tồn mạng sống mình. 23 Đức Chúa Trời ban cho chúng sự vững vàng, chúng nương cậy nơi sự ấy; Nhưng con mắt Ngài coi chừng đường lối của chúng. 24 Chúng được cao trọng; đoạn một ít lâu, chẳng còn nữa. Chúng ngã xuống, bị cất đem đi như mọi người khác; Họ bị cắt như ngọn gié lúa vậy. 25 Nếu điều đó chẳng vậy, ai bắt lẽ tôi nói dối, Và diệt lời giảng luận tôi ra hư không?
24
1Việc làm của kẻ gian ác Sao Chúa không tiết lộ, Ngày giờ Chúa xét đoán, Để nguời quen biết Chúa, Khỏi mòn mỏi chờ trông? 2Kẻ gian dời mộc giới, Cướp đoạt bầy súc vật. 3Trộm lừa của đám mồ côi, Bắt bò của người góa bụa, Rồi giữ lại làm của cầm. 4Chúng đuổi xua người nghèo khổ, Làm cho họ sống nhục nhằn. 5Kẻ nghèo nai lưng làm lụng, Như lừa rừng trong sa mạc, Vừa mờ sáng đã ra đi, Kiếm chút chi nuôi con đói. 6Họ thu góp⚓ cỏ khô, Ra công đi góp nhặt, Trong vườn nho kẻ ác. 7Họ ngủ không áo che, Giá lạnh không chăn chiếu. 8Mưa xối họ ướt đẩm, Chạy ẩn nơi núi đá⚓ Không mái nhà che thân. 9Con côi bị vật khỏi vú mẹ, Bị bắt giữ làm vật cầm cố! 10Đám cùng đinh ra đi không manh áo, Vác lúa phú nông mà bụng lép kẹp. 11Kẻ nghèo khổ ép dầu nhưng không được hưởng, Đạp máy ép nho mà cổ cháy khô. 12Người hấp hối rên la trong thành phố, Hồn người bị thương kêu khóc liên hồi, Nhưng Thượng Đế đâu ngó ngàng chi tới. 13Họ chống nghịch⚓ ánh sáng Khước từ đạo lý⚓ Chúa, Lệch lạc đường lối Ngài. 14Buổi sáng, họ thức dậy tàn sát người nghèo khổ, Ban đêm, họ trở thành tay trộm cướp 15Kẻ ngoại tình mỏi mắt trông đến giờ chạng vạng, tự nhủ thầm: "Nào ai thấy được ta!" và che mặt để phạm tội. 16Giữa đêm tối, nó đào ngạch, khoét vách, Còn ban ngày nó trốn chui trốn nhủi, Nên không bao giờ thấy mặt trời, sáng. 17Họ coi đêm tối như bình minh Vì họ quen thân với hãi hùng của bóng tử vong. 18Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Họ biến mất như chiếc bóng thoáng qua trên mặt nước; Tài sản họ bị nguyền rủa, Họ không bao giờ bước vào vườn nho mình nữa. 19Như nắng hạn nuốt hết nước chứa trong kho tuyết Âm phủ cũng nuốt chửng bọn người tội ác. 20Lòng mẹ cũng quên phứt họ Giòi bọ ăn nuốt thịt họ, Không ai còn tưởng nhớ họ nữa. Kẻ bất công, áp bức⚓ sẽ gãy đổ như cây khô. 21Họ bạc đãi người đàn bà son sẻ Và bóc lột các quả phụ. 22,23Thế mà có khi dường như Thượng Đế, Đưa tay toàn năng ra bảo vệ, Và cứu con bọn quyền thế. Ra khỏi cảnh tử vong. Trong khi đó người khác đành chịu chết. Chúa cho họ được an ninh và họ ỷ lại vào đó. Nhưng thật ra, Chúa vẫn để mắt theo dõi họ. 24Họ được đề cao trong chốc lát, Nhưng rồi bị hạ bệ và tiêu diệt, Cũng như muôn ngàn người khác, Như lúa bị cắt và mùa gặt hái. 25Nếu không phải thế, ai bảo đây là lời dối, Và đánh đổ lý luận của tôi.