24

Gióp luận rằng sự xét đoán của Đức Chúa Trời khó giải. – Thường thấy kẻ ác được may mắn

1 Nhân vì Đấng Toàn năng đã định kỳ phạt ác,
 Cớ sao Ngài không khiến kẻ nhận biết Ngài được thấy ngày ấy?
2 Có người dời sụt mộc giới,
 Ăn cắp bầy chiên, rồi dẫn cho ăn.
3 Chúng cướp dẫn lừa của kẻ mồ côi,
 Lấy bò của người góa bụa làm của cầm.
4 Chúng khiến kẻ nghèo lìa bỏ đường chánh đáng,
 Kẻ khốn cùng của thế gian đồng nhau đi ẩn tránh.
5 Kìa, vừa sớm mai chúng đi ra làm công việc mình,
 Tìm lương thực mình, như lừa rừng nơi đồng vắng;
 Đồng vắng cấp vật thực cho con cái chúng nó.
6 Chúng nó thâu góp rơm cỏ tại trong đồng ruộng,
 Mót trái nho trong vườn nho của kẻ làm ác.
7 Trọn đêm chúng nó nằm trần truồng, không quần áo,
 Và chẳng có mền đắp khỏi lạnh.
8 Chúng nó bị dầm mưa núi,
 Không nơi đụt, bèn nép mình vào hòn đá.
9 Có người cướp kẻ mồ côi cha còn bú;
 Bắt thế chân áo trên mình kẻ nghèo;
10 Đến đỗi người nghèo phải đi trần không áo,
 Vác những bó lúa, mà bị đói.
11 Chúng ép dầu trong kho chủ mình,
 Đạp trái nho nơi thùng, mà bị khát.
12 Từ trong thành nổi lên tiếng thở than của người ta,
 Linh hồn kẻ bị thương kêu van;
 Song Đức Chúa Trời không kể đến tội ác vẫn phạm tại đó.

13 Cũng có kẻ khác thù nghịch với ánh sáng;
 Không biết đạo của ánh sáng,
 Và chẳng đi trong con đường nó.
14 Vừa rạng ngày kẻ giết người chỗi dậy,
 Giết kẻ nghèo khổ và túng cùng;
 Còn ban đêm nó như kẻ trộm.
15 Mắt kẻ hành dâm cũng trông ngóng khi chập tối,
 Mà nói rằng: “Chẳng một mắt ai sẽ thấy tôi”,
 Và nó che kín mặt mình.
16 Đương đêm tối tăm chúng nó khoét nhà,
 Ban ngày lại rút ẩn mất;
 Chúng nó chẳng biết ánh sáng.
17 Buổi sáng vốn là bóng chết cho chúng nó thay thảy,
 Vì chúng nó biết sự kinh hãi về bóng sự chết,

18 Chúng nó qua chong chóng như vật nhẹ trôi nơi mặt nước;
 Phần nghiệp họ bị rủa sả tại trên đất;
 Chẳng còn trở về lối vườn nho nữa.
19 Sự khô hạn và sự nắng tiêu tan nước tuyết đi;
 Âm phủ cũng làm như vậy cho những kẻ có tội.
20 Lòng mẹ sẽ quên chúng nó đi;
 Các sâu bọ ăn ngon chúng nó;
 Người ta không còn nhớ họ nữa;
 Và sự gian ác sẽ bị bẻ gẫy ra như cây cối…
21 Chúng nó cướp giựt người đàn bà son sẻ, không sanh con,
 Chẳng làm điều lành cho người góa bụa.
22 Song Đức Chúa Trời lấy quyền năng Ngài mà bảo toàn người thế lực;
 Ngài đỡ lên kẻ hết trông được bảo tồn mạng sống mình.
23 Đức Chúa Trời ban cho chúng sự vững vàng, chúng nương cậy nơi sự ấy;
 Nhưng con mắt Ngài coi chừng đường lối của chúng.
24 Chúng được cao trọng; đoạn một ít lâu, chẳng còn nữa.
 Chúng ngã xuống, bị cất đem đi như mọi người khác;
 Họ bị cắt như ngọn gié lúa vậy.
25 Nếu điều đó chẳng vậy, ai bắt lẽ tôi nói dối,
 Và diệt lời giảng luận tôi ra hư không?

24

Gióp phàn nàn về sự hung bạo trên thế gian

  1“Tại sao Đấng Toàn Năng không định kỳ phán xét?
   Tại sao những người nhận biết Ngài không được thấy ngày ấy?
  2Những kẻ gian ác dời đường ranh giới,
   Cướp bầy chiên rồi dẫn chúng đi ăn.
  3Chúng bắt lừa của kẻ mồ côi,
   Lùa bò của người góa bụa làm của cầm.
  4Chúng đẩy người nghèo ra khỏi đường đi,
   Khiến kẻ khốn cùng trong xứ phải rủ nhau lẩn tránh.
  5Họ như lừa hoang trong sa mạc,
   Phải lao khổ nhọc nhằn,
  Bới moi trong đồng hoang
   Tìm thức ăn cho lũ con thơ.
  6Họ gom góp cỏ khô trong đồng ruộng,
   Lượm mót nho trong vườn kẻ ác.
  7Suốt đêm họ ngủ trần, không quần áo,
   Trời giá lạnh mà chẳng có chăn mền.
  8Họ ướt sũng vì mưa trên miền núi
   Nép mình vào đá vì không chỗ trú thân.

  9Kẻ ác giật trẻ mồ côi cha từ vú mẹ;
   Bắt con thơ của người nghèo làm của cầm.
  10Người nghèo bước đi mình trần không áo mặc,
   Vác lúa trên vai mà bụng đói như cào.
  11Họ ép dầu giữa hai thớt đá,
   Đạp nho trong bồn mà cổ khát khô.
  12Từ trong thành người hấp hối kêu van,
   Người bị thương kêu cứu;
   Nhưng Đức Chúa Trời không xem đó là tội của kẻ ác.

  13Cũng có kẻ chống lại với ánh sáng,
   Không nhận ra con đường sáng,
   Và chẳng đi trong nẻo quang minh.
  14Trời chưa sáng, kẻ sát nhân đã dậy
   Giết người nghèo khó và kẻ khốn cùng.
   Còn đêm đến nó như kẻ trộm.
  15Mắt kẻ ngoại tình trông giờ chạng vạng,
   Nó tự nhủ: ‘Chẳng một ai thấy ta’;
   Và che kín mặt mình.
  16Trong bóng đêm chúng khoét vách,
   Còn ban ngày chúng lẩn tránh;
   Chúng chẳng biết ánh sáng là gì.
  17Với bọn chúng, buổi sáng là bóng sự chết,
   Vì chúng quen với nỗi hãi hùng của bóng tử thần.

  18Nhưng chúng chỉ như bọt bèo trên mặt nước;
   Phần cơ nghiệp chúng trong xứ bị nguyền rủa;
   Không còn ai rẽ vào vườn nho của chúng nữa.
  19Hạn hán và nóng bức hút hết nước của tuyết tan thế nào,
   Thì âm phủ cũng hút những kẻ có tội như vậy.
  20Lòng mẹ quên mất chúng;
   Dòi bọ ăn chúng ngon lành;
  Chẳng còn ai nhớ đến chúng;
   Sự gian ác bị bẻ gẫy như cây khô.

  21Chúng bạc đãi người hiếm muộn, không sinh con;
   Cư xử tệ với người góa bụa.
  22Nhưng Đức Chúa Trời dùng quyền năng Ngài tiêu diệt kẻ bạo tàn;
   Khi Ngài ra tay, chúng không còn hi vọng sống.
  23Chúa cho chúng yên ổn và thấy vững vàng,
   Nhưng mắt Ngài theo dõi mọi nẻo đường của chúng.
  24Chúng được đề cao trong chốc lát rồi biến mất;
   Chúng sẽ héo úa rồi tàn tạ như cỏ dại,
   Và bị cắt như gié lúa.
  25Nếu điều tôi nói không đúng, thì ai có thể chứng minh được tôi là người nói dối?
   Và cho thấy lời tôi nói là vô giá trị?”