29

Gióp tiếp tục biện luận

1Gióp tiếp tục lên tiếng:
  2“Tôi mơ ước về những tháng ngày trước đây,
   khi Thượng Đế trông nom tôi.
  3Ngọn đèn CHÚA chiếu trên đầu tôi,
   và ánh đèn Ngài soi đường khi tôi đi trong tăm tối.
  4Tôi mơ ước ngày tôi còn sung túc,
   khi tôi còn tận hưởng tình thân hữu với Thượng Đế
   cùng các phúc lành của Ngài cho gia đình tôi.
  5Lúc đó Đấng Toàn Năng vẫn còn ở với tôi,
   và con cái tôi sống chung quanh tôi.
  6Lối đi tôi còn dầm mỡ sữa,
   và đá phun dầu ô-liu thượng hạng ra cho tôi.
  7Tôi đi đến cửa thành,
   ngồi nơi công viên cùng với các bô lão.
  8Khi các thanh niên thấy tôi liền tránh qua một bên,
   và người già đứng lên tỏ dấu tôn kính.
  9Những kẻ tai mắt thôi nói,
   và lấy tay che miệng.
  10Tiếng nói của các kẻ tai mắt ngưng bặt,
   như thể lưỡi họ bị kẹt nơi vòm họng.
  11Ai nghe đến tôi đều nói tốt về tôi,
   những kẻ thấy tôi đều ca ngợi tôi,
  12vì tôi cứu giúp kẻ nghèo đang kêu xin,
   và trẻ mồ côi không ai giúp đỡ.
  13Người hấp hối chúc phước cho tôi,
   tôi làm cho lòng người góa bụa hát mừng.
  14Tôi mặc lấy nếp sống phải lẽ như áo quần;
   và khoác sự công chính vào như áo dài và khăn vành.
  15Tôi là con mắt cho kẻ mù và chân cho kẻ què.
  16Tôi như cha của người túng quẫn,
   tôi giúp người lạ thắng kiện.
  17Tôi bẻ gãy nanh kẻ ác,
   và cướp tù nhân ra khỏi nanh vuốt chúng.
  18Tôi thầm nghĩ, ‘Tôi sẽ sống nhiều ngày như cát,
   và sẽ qua đời trong nhà mình.
  19Rễ của tôi ăn sâu xuống tới nước.
   Sương mai sẽ đọng trên cành suốt đêm.
  20Vinh dự sẽ luôn luôn đến với tôi,
   và tôi luôn có sức mạnh.’
  21Người ta sẽ lắng nghe và im lặng chờ tôi cho ý kiến.
  22Sau khi tôi dứt lời, họ không còn gì để thêm.
   Lời tôi rót êm nhẹ vào lỗ tai họ.
  23Họ mong chờ tôi như chờ cơn mưa xuống
   và uống lời nói tôi như uống mưa xuân.
  24Tôi mỉm cười khi họ không tin,
   và sự đồng ý của tôi vô cùng quan trọng đối với họ.
  25Tôi chọn lối đi cho họ và là lãnh tụ của họ.
   Tôi sống như vua ở giữa quân sĩ mình,
   như kẻ an ủi người buồn thảm.”

29

Job’s Final Defense

1Job continued his discourse:
  2“How I long for the months gone by,
   for the days when God watched over me,
  3when his lamp shone on my head
   and by his light I walked through darkness!
  4Oh, for the days when I was in my prime,
   when God’s intimate friendship blessed my house,
  5when the Almighty was still with me
   and my children were around me,
  6when my path was drenched with cream
   and the rock poured out for me streams of olive oil.

  7“When I went to the gate of the city
   and took my seat in the public square,
  8the young men saw me and stepped aside
   and the old men rose to their feet;
  9the chief men refrained from speaking
   and covered their mouths with their hands;
  10the voices of the nobles were hushed,
   and their tongues stuck to the roof of their mouths.
  11Whoever heard me spoke well of me,
   and those who saw me commended me,
  12because I rescued the poor who cried for help,
   and the fatherless who had none to assist them.
  13The one who was dying blessed me;
   I made the widow’s heart sing.
  14I put on righteousness as my clothing;
   justice was my robe and my turban.
  15I was eyes to the blind
   and feet to the lame.
  16I was a father to the needy;
   I took up the case of the stranger.
  17I broke the fangs of the wicked
   and snatched the victims from their teeth.

  18“I thought, ‘I will die in my own house,
   my days as numerous as the grains of sand.
  19My roots will reach to the water,
   and the dew will lie all night on my branches.
  20My glory will not fade;
   the bow will be ever new in my hand.’

  21“People listened to me expectantly,
   waiting in silence for my counsel.
  22After I had spoken, they spoke no more;
   my words fell gently on their ears.
  23They waited for me as for showers
   and drank in my words as the spring rain.
  24When I smiled at them, they scarcely believed it;
   the light of my face was precious to them.
  25I chose the way for them and sat as their chief;
   I dwelt as a king among his troops;
   I was like one who comforts mourners.